Khi ở nhà Tiêu Sở Ngôn, Tưởng Di không có cơ hội trò chuyện một mình với anh.
Bà cố ý đẩy Dịch Sơ Ngữ đi, để lại Tiêu Sở Ngôn cùng bà ngồi ở phòng khách, mặt đối mặt không nói nên lời.
Tiêu Sở Ngôn không biết Tưởng Di muốn nói gì với anh, chỉ biết rằng đó hẳn là điều mà bà không muốn Dịch Sơ Ngữ biết.
Anh mang cho Tưởng Di một ly nước ấm.
Tưởng Di không vòng vo, nói: "Tôi biết cậu.
"
Nghe được câu này, Tiêu Sở Ngôn không khỏi kinh ngạc, lúc đó Dương Bình đến trường, làm ầm ĩ như vậy trong phòng giáo viên, bắt Dịch Sơ Ngữ phải gọi điện cho ba mẹ cô.
Khi đối mặt với Dịch Sơ Ngữ, bọn họ đều tự nhiên tránh né quá khứ.
Đây gần như là luật bất thành văn.
Tiêu Sở Ngôn nói lời xin lỗi, vừa thay mặt mẹ anh, vừa là lỗi của anh.
Tưởng Di khoát tay: "Chuyện này cậu không sai.
Đó là một tai nạn, chúng tôi cũng không ngờ tới.
"
Vẻ mặt của bà trở nên nghiêm nghị.
"Thực ra, cả tôi và ba con bé đều không muốn hai đứa ở bên nhau.
Ngập ngừng một lúc, bà nói tiếp: "Cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với con bé trong thời gian đó đâu, thực sự rất đau lòng.
"
Tiêu Sở Ngôn biết.
Anh biết cái chết của Mạnh Viên là một cú sốc lớn đối với Dịch Sơ Ngữ và khiến cô tổn thương rất nhiều, nhưng anh thực sự không muốn từ bỏ cô lần nữa.
"Dì, con biết rồi.
"
Tưởng Di lắc đầu cười nhạt: "Tôi sẽ hỏi cậu vài câu.
"
"Vâng.
"
Tưởng Di thay đổi vị trí ngồi, tựa hồ sẽ cùng anh nói chuyện rất lâu.
Lông mày cụp xuống, bà nở một nụ cười gượng gạo: "Cậu biết Sơ Ngữ có em trai không?"
Nói đến đây, Tiêu Sở Ngôn sửng sốt một chút, nhớ tới lời nói và việc làm trước đây của Dịch Sơ Ngữ, sống lưng hơi lạnh, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác kinh khủng.
Thời trung học, Dịch Sơ Ngữ thỉnh thoảng nói về em trai mình, nhưng từ khi bọn họ ở cùng nhau, Dịch Sơ Ngữ dường như chưa nói gì về cậu em này.
"Bởi vì lúc đó cậu không muốn chia tay, con bé để em nó ở nhà, đi tìm gặp cậu, Sơ Dương gặp tai nạn, trong nhà bị cướp! "
Đến lúc này, bà không thể nói tiếp, nghẹn ngào.
Tiêu Sở Ngôn giật mình, trái tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Sau một lúc, Tưởng Di nói tiếp: "Vì cảm thấy có lỗi với Mạnh Viên và Sơ Dương, Sơ Ngữ đã sống như một cái bóng trong suốt thời gian đó.
"
Tiêu Sở Ngôn hai tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, cằm cũng căng chặt, trên trán và mu bàn tay lộ rõ gân xanh, ánh mắt nhìn chăm chú vào góc bàn cà phê, cả người cứng đờ.
Nghĩ đến những nỗi đau Dịch Sơ Ngữ trải qua cũng đủ khiến anh khó thở.
Tưởng Di cũng lặng người khi nghĩ lại chuyện này.
"Sở dĩ con bé quên đi những ngày tháng ở bên cậu là vì nó cảm thấy rằng chính vì chuyện tình cảm này mà nó không để ý thấy Mạnh Viên bị trầm cảm, cũng