Nhìn đồng hồ thấy thời gian Cola tan lớp rất gần, vì vậy tôi liền gọi taxi đến trường học.
Đứng trước cửa ra vào đợi vài phút liền nhìn thấy được bóng dáng của tiểu Tư và Cola, bọn họ đứng ở bên cạnh chờ xe, tiểu Tư bận gọi điện thoại. Tôi lặng lẽ đi tới, dí điện thoại vào hông của Cola, trầm giọng nói: "Cướp
đây, tiên sinh, anh chọn cướp tiền hay là cướp sắc hửm?".
Cola cất tiếng cười đáp lại: "Cướp sắc đi!".
". . . . . ." Tôi đi vòng qua, đứng ở trước mặt anh, mất hứng ôm cổ của
người nào đó nói: "Không có tinh thần gì cả, phải phối hợp diễn với em
tí chứ!".
Cola nhéo nhéo eo của tôi, mũi sát lại gần cọ cọ: "Nhanh như vậy mà đã giải tán, không đi dạo phố với tiểu Du sao?".
Nhớ tới chuyện vừa rồi, tâm tình tôi chợt trở nên nặng nề, rốt cuộc có nên
thảo luận với Cola hay không đây? Cho dù không thừa nhận, nhưng những
lời kia của Tổng giám đốc Lục cũng có đạo lý nhất định. Chuyện liên quan đến Cola, tôi không có quyền thay anh quyết định tất cả, dù sao đi nữa
cũng nên do anh định đoạt.
"Dịch tiểu thư, xe tới rồi!", Tiểu Tư
lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, mà lúc này chú Ngô đã dừng xe ở trước mặt. Tôi cho tiểu Tư tan làm sớm một chút, đỡ Cola lên xe, tôi
quyết định, phải thương lượng với anh một chút.
*
Ăn tối
xong, Cola ngồi trên ghế dựa ngoài ban công nghe nhạc. Nhìn bóng lưng
của anh, tôi như mất cả hồn vía. Kể từ khi nhìn thấy bức hình kia, tôi
bắt đầu lưu ý đến rất nhiều chi tiết, không biết có phải là do tâm lý bị ảnh hưởng hay không mà đột nhiên tôi cảm thấy người đàn ông này lúc nào cũng thật đẹp mắt.
Kể cả anh có không nhìn thấy gì, vẻ mặt và
ánh mắt mất đi thần thái sinh động nhất, nhưng vẫn tản ra một ánh hào
quang chói mắt lại sâu liễm. Hơi thở trầm tĩnh, lạnh nhạt u buồn, đặc
biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác. Trước kia khi cảm nhận được những
thứ này, tôi đều tự nhận định rằng người đàn ông này là người mình yêu,
trong mắt người tình, tất cả đều hoàn mỹ nhất không phải sao?
Trên người anh toát ra sức quyến rũ thu hút sự chú ý của người đối diện, có
lẽ tôi không nên ích kỷ tự cho là đúng rồi quyết định thay? Cuộc đời của anh, tôi đến cuối cùng chỉ có thể làm bạn, mà không phải làm chủ.
Tôi đi tới cầm bàn tay đã thấm lạnh, bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Cola từ từ mở mắt ra, hình ảnh phản quang trong mắt khiến cho cho ngũ quan
càng thâm thúy hơn. Anh nhếch môi, đưa tay bỏ tai nghe xuống, nở nụ cười đầy lưu manh, hỏi: "Sao thế? Bỗng nhiên lại nhiệt tình như vậy!".
Tôi đứng dậy ngồi ở trên đùi anh, vòng tay qua cổ, chuyên chú nhìn, rồi
không kìm hãm được mà giơ tay lên sờ sờ mặt của người nào đó: "Chồng à,
nếu để cho anh mặc độc một cái quần lót, ở trước mặt rất nhiều người đi
tới đi lui, đi tới đi lui, thì anh có đồng ý không?".
Cola nhíu
mày lại, vẻ mặt có chút không giải thích được: "Vì cớ gì mà anh lại phải mặc độc một chiếc quần lót ở trước mặt rất nhiều người đi tới đi lui
chứ?"
". . . . . . Bởi vì tiền!", tôi bình tĩnh đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của anh.
Mi Cola nhíu lại càng sâu, có chút buồn cười nói: "Anh không thiếu tiền."
Tôi ngước mắt nhìn lên trời, chuyện này. . . . . . Có thể hiểu là không nguyện ý hay không đây?
Vì thế tôi bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, mông xê dịch về phía trước, dán
người lên lồng ngực của anh, hỏi: "Vậy nếu để cho anh ở trước mặt rất
nhiều người thay quần áo, sau đó chụp hình, rồi tạo ra một số tư thế
thân mật với rất nhiều cô gái, khụ, có lẽ còn có cả đàn ông nữa, thì anh tính sao?".
". . . . . ." mặt Cola cách tôi không xa, hơi thở
nhẹ nhàng phả vào cánh mũi, tựa như đang suy nghĩ một chút, rồi mới đáp: "Không muốn!".
Tôi nheo mắt lại, thầm nghĩ, nhìn đi, Cola nhà
tôi làm sao có thể muốn đi làm người mẫu được cơ chứ? Nghĩ cũng không
thể. Tâm tình trong nháy mắt liền dễ chịu hơn nhiều, tôi chống tay lên
bờ vai của anh, mỉm cười cúi người hôn chụt lên trên môi người nào đó:
"Ông xã thật biết nghe lời, khí tiết rất quan trọng!".
Đang chuẩn bị đứng dậy, eo lại bị một lực mạnh mẽ giữ lấy. Tôi nghi hoặc nhìn người trước mặt, trừng mắt hỏi: "Anh, làm gì thế?"
"Làm yêu!".
Cola nhỏ giọng cười, cầm ngón tay của tôi, dẫn dắt mò tới chỗ vừa bị tôi áp
vào, rồi khàn giọng thầm thì bên tai: "Nó dường như không nghe lời!".
Nhìn “Tiểu Cola” đã sớm ngẩng đầu đứng thẳng, không thiên vị chống đỡ ở giữa đùi, mặt tôi liền đỏ lên, lúng túng quay đầu, đáp nhỏ: "Nhưng. . . . .
“Tiểu Tranh” hôm nay không, không tiện cho lắm!".
Nhớ tới hành
động tác oai tác quái của người nào đó mấy ngày nay, tôi cảm thấy nên
nhanh chóng rút lui, giữ vững trận địa. Độ cứng rắn giữa hai chân như
đang nhắc nhở, nếu như cứ dung túng nữa thì có lẽ ngày mai lại không
ngồi dậy nổi.
Tay Cola rất lớn, một tay che ở sau gáy tôi, từ từ
dùng thêm chút sức, để cho cả người tôi dán lại gần hơn. Mắt anh tràn
ngập ý cười, môi sượt qua bên má của tôi, rồi chuyển xuống khóe môi:
"Anh giúp em xoa xoa?".
Xoa xoa cái đầu nhà anh, tay chân tôi bận rộn ngăn chặn cái tay của anh từ dưới váy chui lên, nghẹn họng hỏi:
"Cola, mới vừa rồi anh đang nghe nhạc gì đấy?".
Người đàn ông
đang hóa thú liền mất tập trung, từ từ đưa ống nghe đến bên tai tôi, bản giao hưởng như nước chảy tràn vào trong tai, toàn thân căng cứng cũng
dần dần buông lỏng. Vừa định thở ra một hơi, rất nhanh lại bị động tác
kế tiếp của người nào đó làm cho thở hốc vì kinh ngạc.
Đồ sắc lang đáng chết !
Tôi cắn răng, oán hận đe dọa: "Anh dám đi vào thử xem!"
Cola ôm lấy mặt của tôi, môi nóng bỏng dán sát vào, từ từ vuốt ve, hôn từng
chút, từng chút một. Sau đó liền bắt đầu phát động tiến công thẳng vào
trong miệng tôi khuấy đảo, tôi bị anh giữ chặt, hôn thở không nổi, toàn
thân cũng không thể động đậy.
Hôm nay tôi mặc váy liền, hơn nữa còn đặt dưới tư thế bị động như vậy, hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
Trong nháy mắt bị anh tiến vào, âm thanh vỡ vụn cũng bị ai đó thâu tóm. Hơi
thở thô nóng kèm theo va chạm mạnh mẽ, ống nghe cũng theo sợi tóc chảy
xuống, trầm trầm rơi trên sàn nhà. Tôi thật vất vả mới tránh được đầu
lưỡi của anh, thở hổn hển, cực kỳ tức giận cắn vào bả vai người nào đó
một cái: "Khốn kiếp, nơi này là ban công đấy!".
Mặc dù đối diện
là khu quảng trường nhỏ, phóng tầm mắt nhìn tới chỉ có ánh sao chói
mắtcùng màn trời màu xanh dương nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hai chân khẩn trương khép lại, lo lắng siết chặt làn váy, liều mạng hạ
thấp xuống, tim tôi nhảy lên thình thịch, vừa xấu hổ vừa ảo não nhìn
chằm chằm người khởi xướng. Đàn ông ở phương diện này luôn có tinh thần
mạo hiểm, hình như Cola rất có tinh thần, vỗ về an ủi, rồi dịu dàng hôn
lên tóc tôi.
"Bảo bối đừng khẩn trương, thả lỏng
một chút!".
Anh nắm chặt eo của tôi thầm thì, sau khi hiểu được ý tứ của người nào đó,
tôi lại càng thêm ngượng ngùng. Cơ thể căng thẳng thoáng thư giãn, từ từ đỡ bờ vai của anh, hai chân chống xuống đất.
Cola tỉ mỉ từ cằm
hôn lên, liếm môi của tôi, rồi cầm lấy eo của tôi giúp luật động. Thân
thể bắt đầu có khoái cảm, từng dòng điện lóe lên thắp sáng tất cả các
dây thần kinh, hô hấp của tôi bắt đầu tăng nhanh, lý trí không còn sót
lại chút gì, theo trêu chọc của anh giãy dụa khẽ rên lên.
Giữa
đêm hè, ánh trăng rất nồng, bên tai đều là hơi thở ẩn nhẫn đè nén, ngoài cửa sổ, làn gió đêm khẽ phất qua, lành lạnh phả vào da thịt. Trong
khoảnh khắc cao trào, anh nắm lấy gáy tôi, mút lấy xương quai xanh ẩm
ướt mồ hôi của tôi.
Tôi dựa vào ngực anh, bất tri bất giác nói: "Chúng ta sinh một đứa đi!".
Người bên dưới thoáng sửng sốt, cả người cứng lại, thật lâu mới lên tiếng: ". . . . . .Sao đột nhiên lại nghĩ vậy?"
Điều chỉnh tư thế, tôi thoải mái vòng quanh hông của anh, nhắm mắt lại, đáp: "Không phải đột nhiên!"
Có rất nhiều lời tôi không cách nào nói ra được, cũng không biết nên nói
thế nào. Dù Cola có che giấu khá hơn nữa, thì lo lắng trong lòng anh vẫn sẽ lộ ra ngoài. Tôi không có cách nào nói cho anh biết, anh đáng giá
đến mức nào. Có con rồi, anh tự động sẽ rõ ràng, trên thế giới này, còn
có một tiểu sinh mệnh, phụ thuộc vào mình.
Dùng một đứa bé để
thôi thúc dựng lên sự tin tưởng của anh, tôi không biết bản thân mình
ngu ngốc hay là hồ đồ, tóm lại, vì Cola, tôi muốn bỏ ra hết thảy. Mặc kệ tương lai mắt anh có khôi phục lại hay không, tôi và anh sẽ cùng nhau
trải qua cả đời, không bao giờ thay đổi.
Cola không nói được, cũng không nói không được, chỉ ôm lấy tôi thật chặt, không hề rời khỏi thân thể của tôi.
*
Buổi tối, lăn qua lộn lại không ngủ được, Cola bị tôi đánh thức, ôm tôi vào
trong ngực, nhắm hai mắt tựa vào vai tôi lầu bầu nói: "Lại nghĩ vẩn vơ
gì thế?".
Ánh đèn yếu ớt nơi đầu giường chỉ không hề chói mắt,
tôi suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng quyết định nói thật. Hiện tại càng
cần phải tôn trọng ý nghĩ của Cola hơn bất cứ lúc nào. Trước đó giả vờ
thử dò xét khiến cho tôi thấy hơi tội lỗi một chút.
Tôi xoay người, nhìn anh, hít một hơi thật sâu: "Ông xã, hôm nay lúc gặp mặt tiểu Du, em còn gặp cả Tổng giám đốc Lục kia nữa!".
Cola mở mắt ra, mê mang một hồi lâu: ". . . . . . Là ai?"
Tôi liếc anh một cái, trí nhớ sao lại không tốt như vậy? Nhưng lại chợt nhớ ra mình chỉ từng nói với anh mỹ nữ má lúm kia họ Lục mà thôi. Vì thế
tôi chống tay lên đầu, kiên nhẫn giải thích: "Chính là người chụp hình
anh lần trước, Tổng giám đốc Hoa Thiên, Lục Hâm".
"À!"
Cola lười biếng nhắm mắt lại, qua mấy giây mới đáp lại tôi, nhưng lời nói ra lại làm tôi giật cả mình: "Chị ta muốn ký hợp đồng với anh ??".
Tôi kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: "Anh...làm sao anh biết?"
Cola thở dài, nghiêng người sang, đối mặt với tôi: "Hôm nay trước khi em tới , tiểu Du đã gọi điện thoại cho anh!"
". . . . . ." Vậy những hành động thử dò xét của tôi lúc tối . . . . anh đã sớm đoán được?
Tôi nhất thời cảm thấy thất bại tràn trền, tựa như mình đang tự biên tự
diễn một vở kịch vậy. Cả người đổ về giường, ấm ức hỏi: "Vậy anh nghĩ
sao?"
Cola cầm tay của tôi, cười đáp: "Rốt cuộc cũng biết hỏi anh nghĩ gì rồi sao?"
". . . . . ." Tôi vô cùng may mắn vì bản thân đã chọn nói thật, nếu như
không thẳng thắn, giữa chúng tôi lại sinh ra những nghi kỵ không đáng
có? !
Cola trầm mặc một hồi, rồi ôm tôi chặt hơn một chút. Dường
như anh đang nghiêm túc ngẫm nghĩ một phen, từ từ cúi đầu, mặt đối mặt,
dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. Cola cười nhẹ, chậm rãi mở miệng:
"Anh muốn thử một chút."
". . . . . ." Tôi tiêu hóa thật lâu mới
đành đè xuống tâm tình đang mâu thuẫn trong lòng, đây là đang nghiêm túc suy nghĩ sao, hiển nhiên là đang muốn đùa giỡn với tôi thì đúng hơn.
Nhưng đi một vòng như vậy, coi như không am hiểu sâu, tôi cũng vậy đại
khái hiểu rõ.
Tình huống Cola như thế, thật có thể không?
Có lẽ là so tôi trầm mặc quá lâu, nên sắc mặt Cola bắt đầu khó coi, hồi
lâu, mới nói: "Quả Cam, anh bị như thế này, có lẽ sẽ là cả đời!".
Tôi ngẩn ra, đờ đẫn nhìn anh cũng hiểu rõ anh đang muốn nói gì. Có lẽ sẽ bị mù cả đời, nhưng anh lại không muốn núp dưới cánh chim của bất cứ ai cả đời. Anh là đàn ông, lại là người có lòng tự tôn cực mạnh, như thế nào
lại cam nguyện tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ cả đời, còn phải
phụ thuộc vào vợ của mình.
Nhìn vẻ mặt phiền não kia của anh, tôi liền thận trọng giải thích: "Em không phải. . . . . . Có lẽ còn có
chuyện khác có thể làm, em chỉ sợ, anh ——"
Cola chống lên đệm
ngồi dậy, không tiếng động hướng về phía tôi, vẻ mặt lạnh nhạt,
nói:"Dịch Mộ Tranh, cho dù không thừa nhận, nhưng trong tiềm thức, em đã cho rằng anh thực sự là phế nhân rồi. Có đúng hay không?"
Tôi á khẩu không trả lời được, phế nhân? ! Tôi chưa từng nghĩ tới điều đó, chỉ là quá mức đau lòng mà thôi.
Không bỏ được, thậm chí tuyệt không để anh rời khỏi tầm mắt của mình, yêu như vậy, không lẽ là bản thân tôi đã quá cố chấp?