"Đại hoàng tử có lẽ hiểu lầm rồi!"
Quân Mộ Ngọc lên tiếng cắt lời của Huyền Kính Minh, gã liền nhìn y, ánh mắt không hề lộ tia tức giận vì bị ngắt lời.
Quân Mộ Ngọc từ tốn nói: "việc Nhị hoàng tử có nam thê ở kinh thành dĩ nhiên thần biết rõ.
Thần và Nhị hoàng tử quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức chủ tớ, hoàn toàn không thể hơn được, mong Đại hoàng tử đừng hiểu lầm."
"Còn việc khi nãy là do Nhị hoàng tử không cẩn thận vấp phải tà áo, thần theo phản xạ đỡ lấy Nhị hoàng tử nên cả hai mới bị ngả.
Sau đó vì sợ đè trúng vết thương của thần nên ngài ấy mới vội ngồi dậy, thần cũng theo đó đẩy ngài ấy ra.
Không ngờ sự việc nhỏ nhoi đó lại khiến Đại hoàng tử hiểu lầm..."
Huyền Kính Minh trầm mặc, ánh mắt gã vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề nhìn ra được tư vị gì.
Quân Mộ Ngọc cũng im lặng không dám lên tiếng, đầu y hơi cúi xuống nhìn bản đồ trước mặt.
ngôn tình hài
"Ta hiểu rồi, lần sau nên cẩn thận một chút, tránh để người khác hiểu lầm!", Huyền Kính Minh im lặng một lúc rồi lên tiếng nói.
Quân Mộ Ngọc cúi đầu cung kính đáp vâng một tiếng sau đó liền nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
"Thần nghe Nhị hoàng tử nói, khi tấn công mấy thành lũy nhỏ của Nam Man, số quân trong đấy cũng chỉ khoảng một trăm.
Vậy thật sự là Nam Man không biết chúng ta tập kích, có lẽ tạm thời sẽ không tấn công bất ngờ nữa."
Huyền Kính Minh khẽ cười gật đầu: "kế của quân sư đúng là rất hiệu nghiệm, đại doanh Bắc Thụy có lẽ sẽ an nhàn được một thời gian."
Quân Mộ Ngọc chỉ cười cười không nói gì, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, thể hiện tâm trạng vui vẻ.
Hỉnh ảnh này trong mắt Huyền Kính Minh thì lại như tranh họa, tuy chỉ là đôi mắt, nhưng lại trong veo diễm lệ không khác gì nước hồ thu, đẹp đến rung động lòng người.
"À, thần quên mất.", Quân Mộ Ngọc thò tay vào ống tay áo lấy ra một bình ngọc màu trắng chỉ to bằng hai ngón tay đưa cho Huyền Kính Minh, "Cái này là Nhị hoàng tử bảo thần đem đến gửi cho điện hạ, thuốc này chỉ có ở Đông Doanh, hằng năm tiến cống số lượng không nhiều.
Nhị hoàng tử vì thường xuyên ra chiến trường nên được Hoàng thượng ban tặng vài lọ.
Công dụng cầm máu giúp mau lành vết thương rất tốt, Đại hoàng tử nên dùng để mau hồi phục!"
Huyền Kính Minh còn đang ngơ ngẩn, nghe y nói liền hoàn hồn, nhất thời cảm thấy sượng sùng đành ho khan vài tiếng.
Gã đưa tay cầm lấy bình ngọc trong tay y, đáy mắt lóe lên vài tia ôn hòa hiếm thấy.
"Đồ tốt như vậy mà lại cho ta, Nhị đệ quả là có lòng, nhờ quân sư gửi lời cảm tạ của ta lại cho đệ ấy nhé?"
Quân Mộ Ngọc mỉm cười, cúi người vâng một tiếng.
Tâm trạng của y cũng phi thường dễ chịu.
Thật ra việc lấy thuốc đưa cho Huyền Kính Minh là chủ ý của y, Huyền Du hoàn toàn không hề biết.
Thật sự thuốc tốt như vậy Quân Mộ Ngọc cũng không có ý định đưa cho kẻ khác, chỉ là, Huyền Kính Minh là một trong số ít hoàng tử không có thái độ ganh ghét đố kị Huyền Du, luôn giữ quan hệ không mặn không nhạt với hắn, nói đúng hơn là theo phe trung lập.
Nếu có thể lôi kéo được người này theo phe Huyền Du, con đường sau này sẽ đỡ gian nan một chút.
Trò chuyện thêm một chút về binh pháp, Quân Mộ Ngọc liền xin trở về lều để thay thuốc.
Huyền Kính Minh cũng không giữ y lại, gật đầu chấp thuận.
...
Quân Mộ Ngọc trên đường trở về lều, vừa vặn gặp ngay Trương Kiệm cùng Huyền Du đi về hướng ngược lại.
Y liền cúi người hành lễ.
"Quân Dạ bái kiến Nhị hoàng tử, Trương Tướng quân!"
Thấy y, cả hai liền dừng lại cuộc trò chuyện, Huyền Du đưa tay đỡ Quân Mộ Ngọc, dịu dàng lên tiếng: "quân sư không cần đa lễ!"
Trương Kiệm cũng xua tay, cười khà khà nói: "quân sư mau đứng lên đi, Trương mỗ cảm thấy thật sự không quen!"
Quân Mộ Ngọc cười cười không đáp, y nhìn Huyền Du một lượt, hắn đã cởi áo giáp thay cho mình một bộ y phục khác.
Cổ tay thiết kế nhỏ gọn có đeo bao da bọc xung quanh, dễ dàng cho việc cầm vũ khí, không hề rườm rà vướng víu như triều phục.
"Trương Kiệm, hôm khác lại nói tiếp chuyện