Đau đầu quá...!
Huyền Du nhíu mi, cố nâng mi mắt nặng trĩu của mình lên, đến khi cảnh vật mờ ảo trước mắt đã hiện ra rõ ràng.
Là trần nhà? Hắn liền nhếch mép cười nhạo bản thân.
Không lẽ đây là địa ngục sao? Không đáng sợ như hắn nghĩ, còn được ở trong nhà cơ mà...
"..............."
Khoan! Trần nhà?!
Huyền Du nghĩ đến đây liền ngồi bật dậy như cái lò xo, theo trí nhớ của hắn thì cái trần nhà này rất quen.
Đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng, mi tâm Huyền Du càng nhíu chặt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây không phải là phòng của hắn sao?
Vội đưa tay sờ lên cổ mình, hoàn toàn lạnh lặn...!Nếu như có người cứu hắn về, chắc chắn cổ sẽ để lại vết thương, đằng này lại không có, rốt cuộc là sao?
"Hoàng tử"
Huyền Du giật mình, vội liếc mắt ra cửa.
Hắn thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra, nếu đã vậy, đầu tiên nên đói phó với tỉnh cảnh trước mắt cái đã, sau đó tính tiếp.
Huyền Du bước xuống giường, lạnh giọng:" vào đi!"
Bước vào là hai tì nữ thân cận khi trước của hắn, người bên trái là Đan Vân, bên phải là Uyên Vân.
Hai người liền tiến đến giúp hắn mặc triều phục.
Huyền Du loáng thoáng hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Thưa, là mùng năm tháng bảy năm Giáp Sửu", Uyên Vân cung kính đáp.
Huyền Du ánh mắt thâm trầm, phất tay bảo hai người lui xuống, chính mình thì đi lại phía đầu giường, đưa tay lần mò kiếm ngăn tủ ngầm, ấn nhẹ một cái, một ngăn kéo nhỏ liền trượt ra ngoài, thò tay vào bên trong lấy quyển sổ bìa xanh ra.
Dòng chữ cuối cùng trong sổ là "mùa thu năm Nhiếp Đế thứ bốn mươi lăm...".
Huyền Du nhìn dòng chữ đó mà bật cười, ông trời đúng là không phụ lòng hắn, ước nguyện trước khi chết vậy mà lại có thể thành sự thật.
Hắn thật sự sống lại rồi!
Phải, là sống lại!
Huyền Du lấy tay che mắt, cười lớn:" haha! Phụ hoàng, Tô Nguyệt, chúng ta chuẩn bị tái ngộ rồi"
Cất lại cuốn sổ vào trong ngăn tủ, Huyền Du liền quyết định đi xem Quân Mộ Ngọc.
Nếu không lầm thì hắn trọng sinh vào mốc thời gian khoảng một tháng sau sau khi đã thú y về.
Hừm, ông trời cũng thật là, cho hắn trọng sinh sớm hơn một chút không được sao? Sẽ dễ dàng bồi đắp tình cảm với y hơn...
Mở cửa bước ra ngoài, Huyền Du lên tiếng gọi Nghiêm Tẫn, vừa dứt lời, một người người nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, cung kính nói:" chủ tử có gì dặn dò ạ"
Huyền Du im lặng nhìn người đang đứng trước mặt mình, theo như kiếp trước, Nghiêm Tẫn vì bảo vệ hắn khỏi lần ám sát thứ hai của Nhiếp Ngạn đế mà phải bỏ mạng.
Kiếp này, chắc chắn hắn không để chuyện đó xảy ra.
Nghiêm Tẫn không thấy Huyền Du nhúc nhích, lén đưa mắt nhìn thì lại thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, Nghiêm Tẫn vội cúi đầu xuống.
Nhìn thẳng mặt chủ tử là tội bất kính!
Huyền Du không hề tức giận, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Nghiêm Tẫn một cái, nói:" ngươi vất vả rồi"
Nghiêm Tẫn nghe vậy liền ngẩn người, chủ tử nói gì vậy? Vất vả? Đây là định đuổi ta đi, không trọng dụng ta nữa sao?
Bị ý nghĩ kia dọa cho sợ hãi, Nghiêm Tẫn dứt khoát quỳ xuống, hùng hổ đáp:" mạng của thuộc hạ do người đem về, dù có phải hi sinh mạng mình Nghiêm Tẫn cũng không thấy hà gì, đừng nói chi đến vất vả!"
Huyền Du nhướng mày, hiếm có mỉm cười với thuộc hạ, chỉ tiếc Nghiêm Tẫn không thấy:" ta biết rồi, ngươi đứng lên đi, ta có chuyện muốn hỏi"
Nghiêm Tẫn vâng một tiếng rồi đứng lên, hướng Huyền Du đợi hắn hỏi.
"Quân Mộ Ngọc dạo gần đây như thế nào?"
Nghiêm Tẫn sững sờ trong chốc lát rồi vội đáp:" Thưa, nửa tháng trước Quân công tử bị nhiễm phong hàn, đến giờ vẫn chưa