Quân Mộ Ngọc tiếp lời: "Nhiếp Ngạn đế chỉ phái mỗi ngươi thôi sao?"
Hắc y nhân kia liền trừng y: "đừng hòng moi từ miệng ta cái gì, ta sẽ không nói bất cứ thứ gì cho ngươi!"
"Dĩ nhiên ta biết có hỏi ngươi cũng sẽ không nói mà.", Quân Mộ Ngọc nheo mắt: "Vậy nên cũng không nhất thiết phải giữ ngươi lại làm gì!"
Nói rồi Quân Mộ Ngọc liền cất bước, hướng ra khỏi rừng mà đi.
Y vừa đi được mười bước Tiềm Hương nhanh như cắt dùng kiếm kết liễu hắn ta.
Thanh niên bạch y vẫn bước đi, hoàn toàn không quan tâm cuộc giết chóc ở phía sau.
Từ đầu đến cuối, cuộc trò chuyện không một ai phát hiện.
Quân Mộ Ngọc vừa bước vào doanh liền bắt gặp Chu Lâm, cả hai gật đầu chào nhau một cái.
Chu Lâm liền cười nói: "Quân sư, cũng thật trùng hợp, thuộc hạ định đi tìm người để thay thuốc đây."
Quân Mộ Ngọc giữ thái độ hòa nhã đáp: "vậy chúng ta đi vào lều thôi, đã phiền Chu thái y rồi."
Chu Lâm liền đi theo Quân Mộ Ngọc, cười xòa: "là chức trách của thuộc hạ, à mà quân sư vào rừng làm gì vậy?".
Quân Mộ Ngọc nghe Chu Lâm hỏi cũng không hề lo sợ hay chột dạ, y vẫn bình tĩnh đáp: "chỉ là đi dạo một chút thôi, ta cũng chỉ đi gần quân doanh, thật sự không dám đi xa."
Chu Lâm nghe vậy liền gật gù, bởi việc y và Đại hoàng tử bị thích khách ám sát ở bìa rừng ai cũng biết: "Lần sau người nên đem hộ vệ theo đi, đi một mình như vậy thật sự rất nguy hiểm."
"Dĩ nhiên rồi."
Hai người liền bước vào lều, Quân Mộ Ngọc ngồi xuống ghế, y liền đưa tay cởi áo choàng để sang một bên.
Đến khi sắp cởi trung y thì Huyền Du không biết từ đâu Huyền Du liền xông vào.
Hắn liền lấy áo choàng quấn lên người y, cất giọng lành lạnh: "vết thương bị đau sao?"
Chu Lâm cùng Quân Mộ Ngọc đều đang ngẩn người không biết chuyện gì xảy ra.
Nghe Huyền Du hỏi thì Quân Mộ Ngọc liền trả lời: "không có, Chu thái y là đang chuẩn bị thay thuốc cho ta."
Chu Lâm nghe vậy liền vội gật đầu: "đúng đúng, thần là đang chuẩn bị thay thuốc cho Quân sư."
Huyền Du lạnh mặt nhìn Chu Lâm, "để thuốc cùng băng trắng ở đó đi, ta sẽ thay."
Chu Lâm nghe vậy liền ngớ người, quan hệ của hai người như thế nào mà lại khiến cho Nhị hoàng tử hạ mình thay thuốc cho Quân sư?
Chu Lâm bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Gã nhìn sang Quân Mộ Ngọc, dung nhan của Quân sư từ lúc vào quân doanh luôn được che lấp sau miếng vải trắng kia, người thấy được dung mạo y hầu như không có ai.
Nhưng bây giờ nhìn Nhị hoàng tử và Quân sư "thân thiết" như vậy, thật sự khiến gã bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc.
Ai cũng biết Nhị hoàng tử mấy tháng trước vừa rước vào cửa một vương phi, y lại còn là nam nhân.
Thê tử còn ở kinh thành làm tin, thế mà Nhị hoàng tử lại ở trên chiến trường gian díu với Quân sư.
Tuy gã chưa có lấy vợ, nhưng ít nhiều cũng biết được cảm giác ngày đêm chờ đợi cầu nguyện cho phu quân.
Khi vừa về hắn lại còn dẫn theo thêm một tình nhân khác.
Cảm giác lúc đó có thể dễ chịu được sao?
Nhị hoàng tử trong mắt gã bây giờ đã mất đi vài phần thiện cảm, chiến công vang dội thì đã sao? Cũng chỉ là một kẻ bạc tình mà thôi.
Huyền Du vừa bị Chu Lâm âm thầm úp một cái nồi lên đầu mà không hay biết.
Hắn nhìn lấy Chu Lâm, kiếp trước hắn cũng đã chiêu mộ người này vào trướng mình.
Chỉ tiếc gã lại hi sinh đúng trong trận chiến này.
Bây giờ đã sống lại, mọi việc dĩ nhiên sẽ được thay đổi.
Chu Lâm không chết, Huyền Du hắn cũng không trọng thương suýt chết.
Mọi chuyện tốt đẹp hơn kiếp trước rất nhiều.
"Thu lại mấy cái suy nghĩ linh tinh đó đi.", Huyền Du không đoán ra Chu Lâm nghĩ gì, nhưng ánh mắt của gã cho hắn biết chắc chắn là đang nghi ngờ quan hệ giữa hắn và Quân Mộ Ngọc.
Chu Lâm không biết lây đâu lá gan bạo gan hỏi: "Nhị hoàng tử, người...!Người và Quân sư quan hệ thật tốt đi?"
Huyền Du nhếch mép: "con mắt nào của ngươi thấy ta và y quan hệ tốt vậy?"
Chu Lâm liền thành thật: "cả hai con, từ đầu tới cuối đều thấy như thế!"
Có ai đời cấm quân y như gã không được cởi áo xem khám vết