Quân Mộ Ngọc cầm tay Huyền Du, ngăn cản ý định muốn đánh người của hắn, nói: "ngươi cũng đả thương người ta rồi, vẫn còn muốn đánh sao?"
Huyền Du rét lạnh nói: "ai bảo hắn dám làm ngươi bị thương."
Quân Mộ Ngọc lắc đầu: "ta không sao, ngươi bỏ qua đi."
Huyền Du cầm lấy cổ tay Quân Mộ Ngọc xoa nhẹ, gương mặt hậm hực nhưng cũng không có ý định ra tay nữa.
Dù sao hai người cũng đang đi chơi, nếu bị quá nhiều người chú ý thì cũng không hay.
Nam nhân vận đồ đen kia ăn một chưởng của Huyền Du tức khắc cả người hơi lảo đảo.
Thiếu niên bạch y kia vội tiến đến đỡ lấy gã, gương mặt tràn ngập lo lắng.
"Ngươi không sao chứ?"
Nam nhân vận hắc y đưa tay đỡ lấy ngực, gương mặt ngoài hơi trắng ra cũng không có gì khác.
"Ta không sao, ngược lại ngươi có bị gì không?"
Thiếu niên bạch y lắc đầu, sau đó hướng mắt về Huyền Du cùng Quân Mộ Ngọc.
Hai người này công khai thân mật như vậy, có phải hay không là một cặp phu phu cưới hỏi công khai?
Huyền Du âm thầm đánh giá nam nhân vận hắc y kia, tuy cú đánh vừa rồi Huyền Du không dùng quá nhiều nội lực, nhưng ít nhiều cũng dùng tận năm phần.
Người này vậy mà ngoài việc đưa tay xoa ngực thì không còn dị trạng nào khác.
Đây ắt hẳn là một cao thủ!
Thiếu niên bạch y hòa nhã lên tiếng, nhưng chất giọng lại rét lạnh: "vị huynh đài này cớ gì vừa gặp lại ra tay đánh người?"
Huyền Du không thèm nhìn, đáp: "hắn làm vương...!Người của ta bị thương, ta lại có thể không ra tay đánh?"
Thiếu niên bạch y sắc bén nhận ra trong câu nói Huyền Du có ngập ngừng, nhưng cũng không hỏi thẳng.
Y chỉ nhìn sang nam nhân bên cạnh mình sau đó bất đắc dĩ nói: "chuyện này cho ta thay mặt hắn xin lỗi, ngươi cũng đã ra tay đánh người rồi, vậy việc này bỏ qua nhé?"
Thiếu niên bạch y biết rất rõ nam nhân đứng cạnh mình.
Hắn tuy nói không sao nhưng chắc chắn là đã bị thương rồi.
Huyền Du khẽ nhếch mép, rét lạnh nói: "dù sao ta cũng không phải người hẹp hòi, nhưng mà từ trước đến nay ta rất ghét kẻ nào đụng đến người của ta.
Vì vậy ngươi nói xem ta có bỏ qua không?"
Thiếu niên bạch y nghe xong liền lạnh mặt, với cái nhìn của y, người trước mặt thân phận chắc chắn không phải tầm thường.
Bằng không không thể nào có khí thế ngạo mạn không coi ai ra gì như vậy.
Nam nhân vận hắc y liền lạnh lùng lên tiếng: "Ta làm người của ngươi bị thương, ngươi cũng đã đả thương ta, ngươi còn muốn ta phải bồi thường thế nào? Tiền sao?"
Huyền Du cười lạnh, "ta không thiếu tiền, ta chỉ cần ngươi xin lỗi y là được."
Nam nhân vận hắc y liền lạnh mặt nhìn Huyền Du, Huyền Du cũng không vừa liền nhìn lại.
Bốn con mắt đối nhau, trong phút chốc tầm nhìn liền như tóe lửa.
Nam nhân vận hắc y khinh thường nhìn Huyền Du, dựa vào cái gì mà bắt gã phải xin lỗi? Từ nhỏ đến lớn mọi người đều phải nhìn mặt gã mà làm việc, vậy nên gã chưa phải xin lỗi ai bao giờ, hôm nay người trước mắt lấy tư cách gì bắt gã hạ mình chịu nhận lỗi? Vốn dĩ việc này cũng không phải mỗi gã sai!
Quân Mộ Ngọc kéo kéo tay áo Huyền Du, đưa mắt nhìn hai người phía đối diện rồi nhìn Huyền Du nhẹ giọng nói: "chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, cũng một phần là do ta nhận nhầm..."
Thiếu niên bạch y nghe vậy gương liền mặt giãn ra đôi chút.
Cậu ta nhìn Quân Mộ Ngọc một lượt âm thầm đánh giá.
Quân Mộ Ngọc nhìn nam nhân vận hắc y gương mặt hơi trắng, lâu lâu đưa tay lên khẽ xoa ngực liền nói: vị bằng hữu này của ngươi bị thương rồi.
Hay là như vầy đi, ta có quen một lang y, tay nghề thực sự rất khá, chúng ta dẫn hai vị đến đó xem thương thế, coi như là chuộc lỗi cho sự việc vừa rồi có được không?"
Vị Bạch Y thiếu niên nghe vậy đưa mắt nhìn sang nam nhân hắc y bên cạnh, thấy hắn không biểu hiện gì liền nhanh chóng chấp thuận.
"Được, phiền hai người dẫn chúng ta đến đó."
Huyền Du không mặn không nhạt nhanh chóng đưa Quân Mộ Ngọc cùng hai nam nhân kia đến Y Quán của Chu Lâm.
Huyền Du vừa mới vào cửa liền chạm mặt Chu Lâm từ trong đi ra, thấy hắn Chu Lâm liền theo thói quen hành lễ.
"Thần bái kiến.."
Huỳnh Du liền giơ tay lên ngăn lại, "miễn lễ đi mau đến đây xem thử tay cho y."
Huyền Du vén tay