Ánh mắt Quân Mộ Ngọc thoáng lạnh đi, Địch Nhiệt Vu này là bạn hay thù đây?
Huyền Du dứt khoát thu tầm mắt về, tâm tình liền đặt lực chú ý sang người bên cạnh.
Quân Mộ Ngọc nhìn đống đồ ăn trước mặt, khẩu vị nhanh chóng rút đi.
Còn đang định buông đũa thì một miếng cá đã được lọc xương cẩn thận xuất hiện trong chén.
Quân Mộ Ngọc ngẩng mặt nhìn Huyền Du.
"Mau ăn đi, để một lát sẽ không ngon."
Ánh mắt Huyền Du cực kì dịu dàng, hoàn toàn đối lập với ánh mắt khi nãy nhìn Địch Nhiệt Vu.
Địch Nhiệt Vu khóe miệng càng giương cao hơn, hóa ra chiến thần Bắc Thụy cũng có một mặt này? Đúng thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Quân Mộ Ngọc ngoan ngoãn ăn đồ trong chén.
Cảm giác khó chịu khi nãy cũng nhanh chóng vơi đi.
Huyền Du thấy y đã tập trung vào đồ ăn trước mặt liền mỉm cười, tiếp tục lọc xương cá.
Phía trên lầu hai, một nam nhân vận thanh y thanh thoát chống tay vào lan can nhìn xuống tầng một.
Đôi con ngươi nhạt màu tinh sảo nhanh chóng bắt gặp hai hình ảnh quen thuộc.
Nam nhân thanh y cười cười nói với người ngồi bên cạnh.
"Thụy Lan, mau nhìn kìa, chúng ta bắt gặp người quen nha."
Thụy Lan đưa mắt nhìn theo hướng thiếu niên chỉ, liền bắt gặp Huyền Du và Quân Mộ Ngọc ngồi ở một góc gần cửa sổ.
Duẫn vương kiêu ngạo hiển hách còn đang không ngừng gắp thức ăn cho vương phi bé nhỏ bên cạnh.
Hình ảnh này đối với những ai không biết Huyền Du thì thấy hoàn toàn bình thường.
Chỉ có những người như Thụy Lan, Thanh Chu, Địch Nhiệt Vu biết rõ thân phận của hắn mới cảm thấy bất ngờ.
Hóa ra Duẫn vương - trên chiến trường giết người không chớp mắt cũng có một mặt này.
Huyền Du nhíu nhíu mày, hắn cảm nhận được có người nhìn mình.
Chỉ là mặc kệ là ai, hôm nay hắn không muốn lại có phiền phức tới gặp.
Có ohair hay không lẽ ra hôm nay không nên ra cửa sẽ đúng hơn đi?
Thanh Chu nhàm chán nhìn hai người, sau đó xoay qua nhìn nam nhân bên cạnh, che miệng ngáp nhẹ một cái rồi đưa tay dụi mắt.
"Về thôi, ta buồn ngủ quá."
Thụy Lan ôn nhu nhìn Thanh Chu, gã đưa tay cầm đấu lạp màu trắng đội lên cho thiếu niên, giọng khiển trách: "hôm qua đã bảo ngủ sớm không nghe, cứ muốn đi dạo phố."
Thiếu niên bĩu môi, gương mặt đầy bất mãn: "ai bảo ở Bắc Thụy ngày nào cũng sầm uất như vậy chứ? Không như Đông Yến, vào dịp lễ mới thấy náo nhiệt, đã vậy quanh năm còn chẳng được mấy cái lễ...."
Thụy Lan thở dài, sửa khăn đấu lạp lại một chút, bất đắc dĩ nói: "được rồi, hiếm khi có dịp, ta sẽ cho ngươi chơi thỏa."
Thanh Chu nghe được điều mình muốn nghe, liền nhoẻn miệng cười tươi, "đa tạ vương gia!"
Nam nhân hừ một tiếng, nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ cho thấy gã không hề tức giận, Thụy Lan dắt tay Thanh Chu xuống lầu.
Hôm nay Thúy Tiên lầu đông khách, người ra kẻ vào tấp nập, hai người trắng một đen đi ra khỏi Thúy Tiên lầu cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Huyền Du từ đầu đến cuối chỉ muốn quan tâm người bên cạnh, dĩ nhiên cũng không để ý đến.
Tối đến, đại điện hoàng cung sáng rực ánh đèn.
Nhiều quan thần đã có mặt ngồi vào chỗ chờ sẵn.
Tiếng nói chuyện cũng xì xào phát ra.
Huyền Kính Minh đã đến từ sớm, gã ngồi tại chỗ, mắt luôn hướng ra cửa như chờ đợi gì đó.
Do thân phận đặc thù nên không ai dám đến lân la mời rượu hay trò chuyện.
Huyền Kính Minh cũng vì vậy mà cảm thấy nhàn nhã hơn, đỡ phải tốn nước bọt với bọn họ.
Chỉ là từ ngoài nhìn vào vẫn không tránh khỏi có chút quạnh quẽ.
"Sứ giả Tây Vực cùng đại hoàng tử Tây Vực đến!"
Tiếng hô lớn của công công vang lên, nhiều người liền nhìn ra cửa, rất nhanh liền có một nam nhân vận áo hoàng tộc Tây Vực bước vào.
Đôi mắt màu ngọc bích xanh thẳm ưa nhìn.
Địch Nhiệt Vu lia mắt thấy Hãn Mục Khiêm ngồi một mình liền thiện ý mà đi lại, ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hãn Mục Khiêm không hề quan tâm bên cạnh mình có người hay không, ánh mắt nhìn xuống ly rượu trước mặt, ngón tay gõ lên bàn theo từng nhịp làm rượu trong ly không ngừng sóng sánh theo nhịp gõ của mình.
Địch Nhiệt Vu tiếp rượu cùng chào hỏi các đại thần xong thì nhìn sang Hãn Mục Khiêm.
Thấy gã nãy giờ vẫn không để ý đến xung quanh liền mở lời trước.
"Nghe danh không bằng mắt thấy, quả thật không khác lời đồn là bao, tại hạ rất hân hạnh khi được gặp Thái tử."
Hãn Mục Khiêm dừng lại động tác, đưa mắt nhìn Địch Nhiệt Vu, trong mắt không giấu tia đánh giá cùng cao ngạo.
"Ngươi là ai?"
Địch Nhiệt Vu nụ cười càng tươi hơn, nói: "tại hạ là Đại hoàng tử của Tây Vực, Địch Nhiệt Vu.
Không biết ngài đã từng nghe qua cái tên này chưa?"
Hãn Mục Khiêm mặt không đổi sắc: "đã từng nghe qua."
"Ha ha, hân hạnh hân hạnh.
Không bằng để ta kính ngài một ly?"
Hãn Mục Khiêm trầm giọng: "được."
Nói rồi ra hiệu tùy tụng rót rượu.
Cả hai cụng nhẹ ly nhau rồi đưa lên môi uống cạn.
Hãn Mục Khiêm uống xong cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt lại tiếp tục nhìn ra cửa.
Địch Nhiệt Vu lấy làm lạ, liền tiện đà hỏi: "Thái tử đây là đang trông chờ ai sao?"
Sắp tới giờ, vậy nên từ bên ngoài nhiều sứ giả cùng vương tử được hô tên không ngừng tiến vào liên tục.
Chỉ là trong đám người tiến vào, vẫn không thấy bóng dáng mà Hãn Mục Khiêm muốn thấy.
"Không có."
Địch Nhiệt Vu nghe vậy thì cười