Tại một không gian tăm tối, một người đàn ông trung niên đứng chấp tay sau lưng, mặt quay về phía không có ánh sáng khiến người khác không thể nhìn rõ dung mạo.
Sau lưng ông ta là một nam nhân thân vận hắc y, mặt đeo mặt nạ quỷ dạ hành đang quỳ gối.
Phong thái cung kính hướng người đàn ông trung niên như chờ đợi mệnh lệnh.
"Thời gian cũng không còn nhiều nữa, vẫn là nên bắt đầu kế hoạch thôi.
Nếu trễ hơn, ta sẽ mất đi hai con cờ tốt."
"Nhưng thực hiện ngay bây giờ liệu có quá gấp? Tuy phe Duẫn vương bây giờ lớn mạnh, có Đại hoàng tử Huyền Kính Minh cùng Tô gia phò trợ, nhưng cũng chưa thể làm lay chuyển được cả kinh thành Bắc Châu này."
"Ha, Tô gia có thể phò trợ hắn bao lâu? Bây giờ Duẫn vương đang mê đắm vương phi, Quân gia trên danh nghĩa có thể nói là theo phe Duẫn vương, nhưng sau lưng ai mà biết? Trong tay ta bây giờ nắm hổ phù, giữ một nửa quân của Bắc Châu, lại có thêm một vạn quân ở thành Hồ Nam cùng thành Tả Đinh.
Cả thiên hạ này còn ai địch lại ta?", người đàn ông trung niên cất giọng cuồng ngạo.
Bắc Thụy có tổng cộng tám thành trì, một Giang Nam, hai Hồ Nam, ba Sầm Trạch, bốn Tả Đinh, năm Thạch Vũ, sáu Thuần Viên, bảy Mộc Châu, và cuối cùng là Bắc Châu - kinh thành của Bắc Thụy.
Trong đó, ba thành Sầm Trạch, Hồ Nam và Tả Đinh là có số lượng quân đông nhất, kinh thành Bắc Châu giữ hổ phù, nắm giữ hơn một nửa số quân các thành.
Nam nhân quỳ gối liền lên tiếng, "bẩm, ngoài chuyện đó ra, thuộc hạ còn điều tra được một tin.
Lúc Duẫn vương xuất chinh đi Sầm Trạch, Duẫn vương phi lại lén lút đi theo, còn lấy thân phận là quân sư để che giấu."
"Cái gì?", nam nhân trung niên khẽ quát, giữa không gian tĩnh lặng này lại phá lễ rõ ràng, "ngươi nói Mộ Ngọc lẻn theo Duẫn vương ra chiến trường?"
"Vâng..."
"Ha, hay lắm, ha ha ha, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự làm theo ý mình chứ gì? Chỉ là Duẫn vương phi thôi mà, cũng không thể thoát khỏi luật lệ dưới chân thiên tử.
Ngươi mau lại gần đây."
Nam nhân hắc y nghe gọi liền đứng lên, kề tai sát lại chờ nghe lệnh.
Ngay sau đó người đàn ông trung niên liền thủ thỉ gì đó.
Chỉ thấy sau khi nghe xong, nam nhân hắc y giật mình vội quỳ xuống.
"Chủ tử, người...!Mong người suy xét lại, nếu việc này đến tai Nhiếp Ngạn đế, thật sự có thể lấy mạng Duẫn vương phi đó ạ."
"Ha, có ta ở đây, Duẫn vương phi vẫn chưa thể chết được, chỉ là muốn cảnh cáo Duẫn vương một chút thôi.
Mau đi làm đi."
"....!Vâng."
Nam nhân hắc y nhanh chóng biến mất, lúc này ở không gian tăm tối đó chỉ còn độc người đàn ông trung niên.
Bóng tối như muốn nuốt chửng ông ta, trong bóng đêm, đôi mắt người đàn ông trung niên sắng quắc, hiện lên trong cặp mắt đó là sự tham vọng cùng ngông cuồng.
Tại đây, một bàn cờ tỉ mỉ đến không kẻ hở đã được dàn dựng.
Rốt cuộc, ai sẽ thắng?
****
Huyền Du đưa tay siết chặt người trong lòng, dịu dàng hỏi: "Quân Dạ, ngươi có chuyện gì không vui sao? Từ lúc đến hoàng cung trở về đến giờ, ta thấy mặt ngươi cứ xụ xuống, nói ta nghe xem, có chuyện gì à?"
Quân Mộ Ngọc nghe hỏi, y liền ngẩng đầu nhìn Huyền Du, bộ dáng suy nghĩ thật kĩ mới dám thốt ra, "A Du, ngươi...!Có từng suy nghĩ đến việc có con nối dõi chưa?"
Sắc mặt Huyền Du khẽ biến đổi, "sao Quân Dạ lại hỏi chuyện này?"
Đôi mắt Quân Mộ Ngọc khẽ động né tránh cái nhìn của Huyền Du, "chỉ là ta muốn biết."
Huyền Du liền cười đùa với y, "dĩ nhiên ta muốn, nhưng phải là Quân Dạ sinh thì ta mới chịu, còn người khác thì đừng bàn tới nữa."
Đáy mắt Quân Mộ Ngọc sáng lên, "là ta thì được sao?"
Huyền Du mỉm cười, "ừm."
Huyền Du cưng chiều nhìn y, sống lại một đời hắn chỉ cần Quân Mộ Ngọc là đủ.
Việc con cái thì cứ mặc kệ, hắn không quan tâm.
Nhưng nếu Quân Mộ Ngọc có thể sinh cho hắn một đứa con thì hắn vẫn chấp nhận được.
Chỉ là, y là nam, vẫn là không thể sinh được.
Tâm Quân Mộ Ngọc lúc này có thể nói là