Quân Mộ Ngọc lạnh nhạt lên tiếng:" ngươi lui xuống đi! Có gì ta sẽ gọi."
Tiểu Đại liền hồi thần, vâng dạ rồi nhanh chóng xoay người lui đi.
Không khí thoáng chốc lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe được từng cơn gió mang theo khí lạnh xào xạc thổi qua.
"Quân Dạ, trời đang trở lạnh sao ngươi lại ngồi đây?"
Bất thình lình, một giọng nói trầm ấm mang vẻ trách cứ vang lên bên tai, Quân Mộ Ngọc giật mình.
Y ngẩng mặt, liền nhìn thấy gương mặt không mấy vui vẻ của Huyền Du.
Thấy hắn, mọi suy nghĩ không vui trước đó, trong thoáng chốc đều như được cơn gió lạnh kia cuốn đi mất.
"Ta...!Ta đợi ngươi...", Quân Mộ Ngọc cúi đầu, thật thà trả lời, chính y cũng không biết, mình đã đổi cách xưng hô với hắn.
Chân mày Huyền Du tức khắc liền giãn ra, đáy mắt không giấu được tia vui vẻ cùng thõa mãn.
"Ta biết rồi, nhưng cơ thể lại chưa khỏi bệnh, ngươi hà tất phải ngồi ngoài trời đợi ta? Mau vào phòng thôi", Huyền Du vừa nói, vừa cúi người, một tay cầm hộp điểm tâm mình mua, tay còn lại vòng qua người Quân Mộ Ngọc, dễ dàng ôm y lên.
Bị ôm bất ngờ, cuốn sách trên tay Quân Mộ Ngọc bị y làm rớt xuống đất, hai cánh tay theo phản xạ vòng qua cổ Huyền Du làm điểm tựa.
"A? Nhị...nhị hoàng tử, bỏ thần xuống đi...", Quân Mộ Ngọc lắp bắp nói.
"Suỵt!"
Y dĩ nhiên không dám nói nữa.
Huyền Du ôm y vào phòng, đẩy cửa bước vào, thuận chân liền đóng cửa lại.
Hắn nhanh chóng để điểm tâm lên bàn rồi cẩn thận đặt y ngồi xuống ghế, sau đó liền ngồi xuống cạnh Quân Mộ Ngọc lấy điểm tâm đút cho y.
"Hừm, khi nãy ôm ngươi lên, ta cứ nghĩ mình đang vác một túi bông.
Nhẹ như vậy thì không được rồi, rủi sau này bị gió cuốn mất thì sao, ngươi vẫn nên ăn nhiều vào"
"Làm sao cuốn nổi chứ...", Quân Mộ Ngọc bĩu môi lẩm bẩm, tuy âm lượng rất nhỏ nhưng Huyền Du vẫn nghe thấy được.
Hắn cười cười không nói gì nữa, chăm chú nhìn y ăn bánh, tâm tình phức tạp khi nãy cứ thế không cánh mà bay mất.
Quân Mộ Ngọc cầm lấy cái bánh, từ chối để Huyền Du đút cho mình.
Rõ là y có tay, sao con người này cứ làm như y bị liệt thế?
Quân Mộ Ngọc ăn bánh đến ngon lành, đến khi chén gần hết mới phát hiện, Huyền Du nãy giờ đang nhìn mình đến không chớp mắt.
Mặt Quân Mộ Ngọc bất giác nóng ran, sao hắn lại có thể lộ liễu nhìn chằm chằm y như thế? Hắn không ngượng nhưng y ngượng!
"Nhị...!Nhị hoàng..."
"Gọi tên ta!", Huyền Du không vui, liền ngắt lời.
Quân Mộ Ngọc cúi đầu, mím môi im lặng một lúc lâu.
Lâu đến độ Huyền Du cho rằng mình đã dọa đến y, định lên tiếng an ủi thì lại nghe được y lí nhí gọi tên hắn.
Tuy rất nhỏ và có chút gượng gạo nhưng hắn vẫn nghe thấy được: "...!Du..."
Huyền Du mỉm cười, chồm người qua, kề mặt mình sát Quân Mộ Ngọc hơn, âm mưu muốn nhìn thấy vẻ mặt y lúc này: "ngươi vừa nói gì? Ta nghe không rõ"
Quân Mộ Ngọc đầu càng cúi thấp hơn, vẫn lí nhí gọi: "Huyền...Du..."
Nụ cười trên môi Huyền Du càng tươi thêm vài phần, Quân Mộ Ngọc thấy hắn im lặng không đáp, ngước ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt y liền là gương mặt phóng đại của Huyền Du.
Y giật mình đến gần như bật ngửa ra sau, may mà Huyền Du nhanh tay giữ y lại.
Con người này sao vẫn còn giật mình khi thấy hắn đến gần kia chứ? Phải phạt!
Nghĩ là làm, Huyền Du liền vòng tay ra sau giữ chặt gáy y lại, rướn người lên chiếm lấy đôi môi mềm mại kia.
Quân Mộ Ngọc bị hắn làm cho ngốc lăng, nhưng rất nhanh đã thích ứng được, y còn mở hé hé môi để hắn dễ dàng tiến vào hơn.
Huyền Du liền được nước lấn tới, thuận thế luồn lách, tìm đến đầu lưỡi của y mà đùa bỡn, cướp luôn vị ngọt của bánh còn sót lại nơi đầu lưỡi của y, ít nhất đối với việc hôn, Quân Mộ Ngọc đã dễ dàng tiếp nhận hơn khi trước.
Quân Mộ Ngọc bị hôn đến tê dại, y khó khăn chống tay lên ngực Huyền Du làm điểm tựa, dung túng cho hắn đùa bỡn mình.
Đến