Bắc thành – Bắc Phiệt môn
Tại một tòa sơn động tăm tối có hai thân ảnh một nam một nữ đứng đó trò chuyện.
Nữ tử dáng người thanh tu gương mặt ưa nhìn không phải Hạ Như Ân thì ai, còn nam tử đối diện nàng thì đúng là Trịnh Dương, đáng nói là tu vi bây giờ của hắn vậy mà đã đột phá thánh tôn cảnh.
“Trịnh Dương, ngươi sao lại phải cố chấp như vậy? Tông chủ chỉ là muốn người dẫn đội, cũng không phải là bắt ngươi tham chiến đây” Hạ Như Ân phiền muộn hướng Trịnh Dương hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của nàng Trịnh Dương chỉ cười lắc đầu, sau một lúc trầm ngâm hắn mới từ từ mở miệng: “Như Ân, chuyện này nàng không cần can thiệp, ý ta đã quyết sẽ không thay đổi”
Khi nhìn đến gương mặt của Hạ Như Ân có chút thất vọng, hắn lại tiếp tục mở miệng: “Nàng thật sự nghĩ ta nhất thời tức giận nên mới trái ý tông chủ sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Ha ha, Trịnh Dương ta tuy không tính là người thông minh kiệt suất gì, nhưng tính tình cũng không đến nỗi nào, sao có thể trước mắt bao người làm mất mặt tông chủ đây?” Trịnh Dương cười khổ nói.
Vốn hắn tại Bắc Phiệt môn tiến triển không tệ, thậm chí vượt mặt những thánh tử nơi này trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.
Chỉ là Bắc Phiệt môn có rất nhiều cao tầng là người của Tôn gia, mà Tôn gia có có một vị thánh tử tên là Tôn Tằng Minh.
Trước đây Tôn Tằng Minh là người có cơ hội nhất để tiến đến Trung châu, nhưng nửa đường lại ra một cái Trịnh Dương khiến địa vị của hắn bị lung lay.
Chính vì vậy mà người của Tôn gia luôn luôn nhắm vào Trịnh Dương, bao gồm cả chuyện tiến đến Bắc thành lần này.
Bọn họ biết Trịnh Dương cùng Lăng Huyền Thiên qua lại không ít nên muốn hắn dẫn đội tiến đến.
Nhưng Trịnh Dương kiên quyết từ chối, thậm chí còn cãi lệnh tông chủ khiến hắn vô cùng tức giận.
Tuy nhiên Trịnh Dương lại đi lại rất gần với thánh nữ, hơn nữa phe phái của Hàn gia cũng rất ủng hộ hắn, chính vì vậy chỉ còn cách cho hắn diện bích tại nơi này một năm.
Hạ Như Ân vì lo lắng cho hắn nên mới tới nơi này khuyên can.
Trịnh Dương thấy nàng nghi hoặc thì mỉm cười nói: “Bắc thành lần này có chân thần tiến đến sao?”
“Tất nhiên là không rồi, thần linh sao có thể dễ dàng kinh động như vậy.
Theo ta biết thì chỉ có bán thần cảnh tiến đến, nhưng thế lực tại Bắc thành hẳn là sẽ để thần linh áp trận nhằm đề phòng vạn nhất” Tô Ngọc Linh có chút hiếu kỳ sao Trịnh Dương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời hắn.
“Như Ân, tin ta! Lăng công tử là tồn tại còn đáng sợ hơn thần linh, Tôn Tằng Minh lần này chắc chắn có đi không về” Trịnh Dương đưa tay vuốt tóc Hạ Như Ân nói.
Hắn biết nếu như mình không đi chắc chắn tông môn sẽ phái Tôn Tằng Minh đến Bắc thành.
Chính vì vậy mà hắn chủ động cãi lại tông chủ để tiến đến nơi này diện bích, một mặt khiến Tôn gia giảm đi đề phòng với hắn.
Mặc khác khiến Tôn Tằng Minh có đi không về, như vậy vị trí thánh tử tiến đến Trung châu chỉ có thể là hắn.
— QUẢNG CÁO —
Sau một lúc ngắm nhìn Hạ Như Ân, Trịnh Dương cười hướng nàng nói: “Tốt, nàng về tu luyện trước đi.
Ngày Trịnh Dương ta rời khỏi nơi này, cũng là ngày chúng ta tiến đến Trung châu”
Hạ Như Ân thấy hắn tự tin như vậy chỉ nhẹ “ân” một cái, cũng không trả lời.
Từ ngày hắn tiến vào Bắc Phiệt môn hắn đã bao lần khiến nàng phải kinh ngạc, hẳn là lần này cũng vậy đi.
…..
Ngoại ô Bắc thành
“Lăng huynh, ta còn tưởng huynh sẽ không tiến đến nơi này xem đây?” Bạch Vũ Hải hướng thiếu niên trước mặt nói.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy thản nhiên đáp: “Tiện đường thôi”.
Trước mặt hai người họ là một đám người đang khuôn vác, tiến hành xây dựng, nơi này đúng là địa điểm mà Lăng Huyền Thiên muốn xây dựng Thiên môn, còn đám người này là người mà Bạch Vũ Hải tìm đến cho hắn.
Tuy nhiên Thiên môn tại đây cũng không phải xây dựng trên thiên không, mà chỉ là một phân bộ mà thôi.
Cũng không phải vì Lăng Huyền Thiên không muốn xây dựng một tòa Thiên môn giống như tại Mê Vụ Sâm Lâm, mà là vì nơi này không thể xây.
Sở dĩ Mê Vụ Sâm Lâm có thể xây dựng tòa Thiên môn trên không trung là vì nơi đó cự ly không quá xa với vị trí Ngũ Hành thánh sơn, chỉ khoảng bảy, tám ngàn dặm thôi.
Hắn dùng đạo uẩn hoàn toàn có thể liên kết với nó để cung cấp năng lượng cho Thiên môn nhưng nơi này lại không được.
Thấy Lăng Huyền Thiên còn có tâm trạng thảnh thơi như vậy Bạch Vũ Hải cười khổ nói: “Lăng huynh, theo tình báo mới nhất của ta, ba ngày nữa các đại thế lực sẽ hướng các ngươi mà đến”.
“Ồ, đông đủ sao?”
“Hả” Trịnh Dương tưởng mình nghe nhầm, kỳ quái nhìn Lăng Huyền Thiên, tên này là có ý gì đây, “đông đủ sao” ngươi ta đến cũng không phải để vui đùa đâu đại ca.
Người ta phần lớn là vì báo thù ngươi cùng với chiếm đoạt đồ của người nên mới đến nha.
Nhưng hắn cũng không nói ra, mà là cười khổ hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Hẳn là đông đủ, Bắc Phiệt môn, Đào Hoa các, Thánh Kiếm môn … hầu như mọi nhà đều đến.
Chỉ có điều dường như Minh tông đã tự động rút lui”.
Nhắc đến Minh tông Bạch Vũ Hải cũng có chút kinh ngạc, vốn trưởng lão của Minh tông là Công Tôn Trường Minh rất tích cực liên hệ với các nhà khác nhằm vào đám người Lăng Huyền Thiên.
Nhưng không hiểu vì sao đột nhiên Minh tông lại truyền ra tin tức đã trục xuất Công Tôn Trường Minh vì tội phản bội, khiến cho kế hoạch hợp tác giữa các thế lực cùng Minh tông cũng bị hủy bỏ.
— QUẢNG CÁO —
Tuy sau này có một số thế lực đến Minh tông để câu thông nhưng bọn họ đều chỉ nhận lại một câu trả lời: “Minh tông đang phải cơ cấu lại tông môn, vì vậy không can thiệp vào chuyện bên ngoài”.
Lời này vừa ra khiến mọi nhà đều xôn xao, chỉ trục xuất một tên đại thánh cảnh mà lại phải cơ cấu lại tông môn, gạt con nít sao.
Tuy mọi người