“Cái gì?”
“Tên tiểu tử kia là ai? Vậy mà dám nói tự mình xử lý Thiên môn, thật sự là ngu muội”
“Cũng không thể trách hắn được, Thần triều vì muốn giữ vững uy danh của mình nên tranh đấu tại Bắc thành đều được ém lại.
Bắc Phiệt môn chắc cũng không được đến tình báo gì đi”
….
Tôn Tằng Minh vừa hướng đám người Thiên môn lên tiếng thì mọi người khinh bỉ không thôi.
Trước chưa nói đến thực lực của Lăng Huyền Thiên, chỉ một mình hòa thượng kia sợ là cũng không yếu hơn Tôn Tằng Minh đi.
Thật sự là cần danh không cần mạng.
Bất quá bọn họ chỉ là nhỏ giọng nghị luận mà thôi, bởi vì không ai muốn đắc tội Bắc Phiệt môn nên cũng không dám nói tiếng.
Chính vì thế mà Tôn Tằng Minh càng thêm tự tin, hắn vẫn tưởng rằng đám người bên dưới xôn xao là vì khí thế của hắn đi.
Hẳn là lần này hắn sẽ nhất cử thành danh, như vậy lần này danh ngạch tiến đến Thánh Phiệt môn cũng sẽ là của hắn.
Tên tiểu tử Trịnh Dương kia mãi mãi cũng sẽ bị hắn đạp dưới chân mà thôi.
Nghĩ như vậy Tôn Tằng Minh như nở hoa trong bụng, khí tức đại thánh cảnh đê giai hoàn toàn hiển lộ, trực tiếp hướng đám người Thiên môn nói: “Bốn người các ngươi cùng lên đi, bản thánh cũng không tính các ngươi lấy nhiều khinh ít”.
Hắn nói bốn người tất nhiên là trừ Hồ Nguyệt ra rồi, bởi vì hắn biết đó là một đầu bán thần cảnh linh thú.
Hắn còn không có ngu ngốc đến mức cùng nàng ra oai đây.
“Tôn Tằng Minh vậy mà đã đạt đến đại thánh cảnh, nếu hắn còn sống trở về Trịnh Dương ắt gặp phiền phức” một nữ tử thấy Tôn Tằng Minh bộc phát thánh lực thì có chút cau mày nói.
“Thánh nữ, thiên phú của Tôn Tằng Minh không tệ.
Nhưng nếu đem hắn cùng Trịnh Dương so sánh thì còn xứng, chỉ là Tôn gia thật sự đắp không ít tài nguyên vào hắn đi” Hàn Bắc Huyên nhìn nữ tử kế bên nói.
Hắn cùng Hạ Như n tiến đến nơi này nhưng chỉ là ẩn nấp quan chiến mà thôi, cũng không tham gia vào đội ngũ của Bắc Phiệt môn.
Còn việc Tôn Tằng Minh đột phá đại thánh cảnh hắn cũng có chút bất ngờ, cũng may tên tiểu tử này đã gần vạn tuổi nếu không thật sự là đại địch của Hàn gia.
Hàn gia cùng Tôn gia tại Bắc Phiệt môn không ngừng tranh đấu, nhưng không bên nào có lợi thế.
Mãi đến bây giờ, Tô gia ra một cái Tôn Tằng Minh thiên phú tại Bắc Phiệt môn hắn là đỉnh tiêm, khiến cho Hàn gia bị Tô gia lấn áp không ít.
Cũng may hắn thu được Hạ Như n làm đệ tử, hơn nữa còn giúp nàng được chọn làm thánh nữ nên hai nhà cũng lại ngang bằng nhau.
Bây giờ Tô Tằng Minh đã đột phá đến đại thánh cảnh, tuy tuổi tác hắn cao hơn đám người Hạ Như n rất nhiều, nhưng trước vạn tuổi đạt đến đại thánh cảnh cho dù tại toàn bộ Bắc châu cũng coi như là đỉnh tiêm đi.
Nếu như Hạ Như n không thể mau chóng đột phá, vậy thì Hàn gia hẳn là sẽ tiếp tục bị Tô gia chèn ép.
— QUẢNG CÁO —
Còn Trịnh Dương tuy thiên phú không tệ, nhưng hắn làm người cố chấp hơn nữa hắn còn gánh vác cả Trịnh gia đây.
Nếu sau này hắn thành đạt, người được lợi chưa chắc đã là người của Hàn gia, vì vậy Hàn Bắc Huyên cũng không quá để ý hắn.
“Vẫn là phải dựa vào thánh nữ” Hàn Bắc Huyên lẩm bẩm nhìn Hạ Như n, Tôn Tằng Minh đột phá khiến cho tâm trạng hắn nặng nề không ít.
….
“Ca ca, tên này là bị bệnh tự luyến sao? Đại hòa thượng, ngươi lên đi!” Tiểu Ánh hướng Lăng Huyền Thiên hỏi, sau đó lại quay sang Giới Không lém lỉnh nói.
“Đúng vậy, hòa thượng vẫn là ngươi lên!”
Giới Không nghe Tiểu Ánh cùng Hồ Nguyệt nói vậy thì mặt đen lại.
Hắn dù sao cũng là người của Phật gia chính tông đây, bây giờ lại bắt hắn cùng tên trước mặt giao thủ sao.
Tuy Tôn Tằng Minh cũng là đại thánh đê giai như hắn, nhưng từ khí tức biểu hiện hẳn là đột phá không lâu.
Hơn nữa đa phần đều là dùng đan dược mà tăng lên, bây giờ bắt hắn lên đấu, thật sự có chút mất mặt.
Quan trọng nhất là bọn họ ai cũng khinh thường cùng tên tiểu tử kia ra tay nha.
Bây giờ muốn hắn lên chẳng phải nói hắn là người yếu nhất trong bốn người sao.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Giới Không chỉ có thể lắc đầu cười khổ, sau đó lăng không hướng đến Tôn Tằng Minh.
Cử động của hắn thật giống như là “ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục” khiến cho mấy người Tiểu Ánh cười trộm không thôi.
Tên hòa thượng này trước giờ cứng nhắc, thật không ngờ đi theo Lăng Huyền Thiên không lâu đã có chuyển biến lớn như vậy nha.
Tôn Tằng Minh tất nhiên cũng nhìn ra biểu hiện của Giới Không, ánh mắt hắn băng lãnh nhìn hòa thượng trước mặt nói: “Hòa thượng, ngươi không phải đối thủ của ta, mau kêu đám người kia cùng lên đi”.
Giới Không thấy tên tiểu tử trước mặt tự luyến như vậy cũng không còn gì để nói khẽ niệm một tiếng “A di đà phật”, sau đó một cây tích trượng xuất hiện trong tay hắn.
Hắn nhẹ gõ tích trượng một cái, tức thì khí thế toàn thân hắn cũng bộc lộ ra, đúng là một vị đại thánh cảnh đê giai.
“Cái gì” Tôn Tằng Minh thấy vậy thì cũng có chút kinh ngạc, chỉ là Giới Không sao lại muốn cùng hắn nói nhảm đây.
~ rầm rầm rầm ~
Tôn Tằng Minh chưa hết kinh ngạc thì Giới Không tay cầm tích trượng chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, tích trượng như côn một gậy oanh xuống.
“Mơ tưởng” Tôn Tằng Minh cũng kịp phản ứng lại, thánh lực toàn thân bộc phát sau đó hai tay hóa chưởng đưa ra trước nhằm cản lại thế công của Giới Không.
— QUẢNG CÁO —
~ keng keng ~
Kỳ lạ là hai tay của hắn nhìn như bình thường nhưng lại có thể cùng tích trượng của Giới Không chống lại.
“Cái gì? Lại có người có