Lúc này tại một động phủ bên trong Bích Vân Huyệt, có một đám người tụ tập tại nơi này.
Đứng đầu là một lão già dáng vẻ già nua, toàn thân tỏa ra khí tức đại thánh cảnh.
Chỉ có điều thân thể hắn có đầy vết máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, hắn đúng là Trịnh Tuấn Kiệt, lão tổ của Trịnh gia.
“Lão tổ, người không sao chứ?” một đại hán trung niên đi đến trước người hắn nói, người này đúng là cha của Trịnh Dương, Trịnh Hiểu.
“Không vấn đề gì, lão Hà đâu?”
Trịnh Hiểu nghe vậy thì không đành lòng chỉ về phía Hà lão.
Lúc này Hà lão tóc đều đã bạc trắng, khí tức suy nhược, đáng nói là cặp mắt của hắn cũng đã bị mù.
Hà lão dường như cảm nhận được ánh mắt buồn bã của Trịnh Hiểu cùng Trịnh Tuấn Kiệt, hắn nhẹ mỉm cười lên tiếng: “Ca ca, lão tổ hai người không cần đau lòng, chỉ cần Trịnh gia còn, ta cho dù có chết cũng có sao đây”.
Trịnh Hiểu cùng Trịnh Tuấn Kiệt nghe vậy chỉ im lặng không nói.
Hà lão vốn gọi Trịnh Hà, là đệ đệ của Trịnh Hiểu hơn nữa thiên phú của hắn có thể nói là đứng đầu Trịnh gia trước đây.
Trong một lần hắn tình cờ rơi vào Thiên Cơ Cốc, được Cốc chủ Thiên Cơ Cốc là Lộ Thiên Cơ thu làm đệ tử.
Chỉ là một khi tiến vào Thiên Cơ Cốc tuyệt không được trở ra, cũng như là không thể vì người khác suy diễn., nếu không sẽ bị trục xuất hơn nữa còn bị xóa tên khỏi Thiên Cơ Bảng.
Thiên Cơ Bảng là do Thiên Cơ Cốc bày ra trận pháp nhằm giúp đệ tử của mình khi suy diễn tránh được phản phệ của thiên địa.
Đáng tiếc, Trịnh Hà vì một lần tính ra Trịnh gia gặp nạn nên mới trở lại Trịnh gia, cũng bị Lộ Thiên Cơ xóa tên khỏi Thiên Cơ Bảng.
Hắn cũng vì sợ Thiên Cơ Các biết mình cùng Trịnh gia có quan hệ, nên chỉ có thể lấy tên Hà lão âm thầm giúp đỡ Trịnh gia.
Lần này cũng là vì hắn cảm nhận được nguy hiểm, nên mới toàn lực thôi diễn, cuối cùng giúp Trịnh gia lần nữa thoát một kiếp.
Nhưng cũng vì vậy mà phải trả giá bằng đôi mắt cùng tuổi thọ của mình.
Trịnh Hiểu nhìn một chút đám người già trẻ của Trịnh gia đang nghỉ ngơi bên kia nhẹ hướng Trịnh Hà hỏi: “Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại đột nhiên ra tay với Trịnh gia đây?”.
Hắn cũng không hỏi lão tổ, bởi vì Trịnh Tuấn Kiệt quanh năm bế quan chắc chắn không hiểu rõ việc tại Phi Linh Thành, cũng chỉ có Trịnh Hà là am hiểu những việc này đây.
“Đại ca, ngươi thật không biết sao? Dương nhi là nhân trung chi long, nhưng lại có mấy người nguyện nhìn thấy chân long đây” Hà lão thở dài nói, hắn đã nhiều lần suy tính cho Trịnh Dương, nhưng mỗi lần một khác.
Đặc biệt là sau khi gặp Lăng Huyền Thiên, mỗi lần hắn suy tính sự việc liên quan đến Trịnh Dương thì phản phệ lại càng lớn, dường như là bị thiên địa ngăn cản vậy.
Xảy ra nguyên nhân này chỉ có hai trường hợp, một là Trịnh Dương đã thành thần, hai là con đường của Trịnh Dương không được định sẵn, tất cả đều theo hắn mà biến đổi.
Mà điều thứ nhất chắc chắn là không xảy ra rồi, còn về điều thứ hai ….
nghĩ như vậy Hà lão nhẹ ngước lên thiên không, tuy hai mắt hắn bị mù nhưng hắn có thể cảm nhận được tại nơi xa xôi chắc chắn có con đường mà Trịnh Dương phải đi.
“Lão đệ, trước không nói chuyện của Dương nhi, dù sao chúng ta cũng không thể giúp nó.
Còn ngươi, ngươi phá lệ suy diễn liệu có bị người của Thiên Cơ Cốc tìm tới không?” Trịnh Hiểu thở dài hướng Trịnh Hà hỏi.
Trước đây tuy Hà lão suy tính nhưng đều chỉ là dùng tịnh hung bàn suy tính hưng suy, cũng không có như lần này trực tiếp suy diễn việc xảy ra.
Thậm chí còn tính ra nơi an toàn để bọn họ ẩn nấp cũng như con đường rút lui.
Hắn có chút sợ người của Thiên Cơ Cốc sẽ tìm đến đây để thanh lý môn hộ.
— QUẢNG CÁO —
“Đại ca, ngươi yên tâm đi, sự việc đã lâu hẳn là Cốc chủ cũng không để trong lòng.
Hơn nữa Thiên Cơ Cốc hẳn là sẽ không hiện thế đi” dừng một chút hắn lại nói tiếp: “Ta chỉ e Dương nhi có hay không qua được cửa ải này đây”.
Nghe vậy Trịnh Hiểu toàn thân cũng có chút run nhẹ, Trịnh Dương không chỉ là con trai hắn.
Hơn nữa bây giờ Trịnh Dương còn là hy vọng của toàn bộ Trịnh gia, nếu như hắn xảy ra chuyện gì Trịnh gia có lẽ triệt để xong.
Bọn họ tuy có thể trốn ở đây một thời gian, nhưng rồi sẽ có người tiến vào Bích Vân Huyệt, hơn nữa nơi này cũng không an bình đây.
….
~ Phốc phốc ~
“Trịnh Dương ngươi không sao chứ?” Hạ Như Ân đưa mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh ân cần hỏi.
Lúc này Trịnh Dương toàn thân đều là máu, chân của hắn cũng đã bị gãy, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn Hạ Như Ân lắc đầu.
“Hừ, tiểu tử tuy công pháp của ngươi có chút tà môn, nhưng thực lực quá thấp há lại có thể cùng chúng ta chống lại” lão già cầm dây xích nhìn Trịnh Dương hừ lạnh nói.
Bọn họ ba tên đại thánh cảnh đã đồng loạt ra tay, vậy mà tiểu tử này lại có thể cùng bọn họ triền đấu lâu như vậy, thật sự là mất mặt.
“Trịnh Dương, nếu như ngươi giao ra công pháp ngươi tu luyện, ta sẽ thả nàng một con đường sống” Hàn Bắc Huyên cũng hướng Trịnh Dương mở miệng.
Khí tức của hắn bây giờ đều đã lộ ra, vốn hắn chỉ đứng xem Trịnh Dương cùng hai người nhà họ Tôn giao thủ.
Nhưng Trịnh Dương thật sự quá tà môn, không những có thể bỏ qua công kích của bọn họ mượn nhờ linh khí thiên địa, thậm chí thánh lực của hắn dường như vô cùng vô tận.
Vì vậy hắn mới phải hợp lực với hai người kia, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cũng vì thấy được Trịnh Dương lợi hại mà bọn họ mới muốn có được công pháp tu luyện của hắn.
“Đúng vậy, tiểu tử, chỉ cần ngươi giao ra công pháp chúng ta có thể tha cho nha đầu này” hai lão già người Tôn gia cũng đồng loạt lên tiếng.
Tuy bọn họ tu luyện đều là thánh giai công pháp nhưng đa phần chỉ là pháp môn tu luyện đơn giản mà thôi, không có mấy loại công pháp mang tính thực chiến.
Bởi vì tại Thiên Châu, công