Thánh Thiên Viện là viện phủ nổi tiếng nhất tại Trung Châu được Thần Triều thành lập rất lâu trước đây.
Ban đầu nơi này được thành lập nhằm dạy dỗ và bồi dưỡng con cháu của các nhất đẳng thế lực, cùng siêu cấp thế lực.
Tuy nhiên sau này không ít người nhìn ra mục đích thật sự của Thần Triều khi thành lập Thánh Thiên Viện, vì vậy mà các nhất đẳng thế lực cũng không để thiên tài trong tộc tiến vào đây.
Mà chỉ để một số hậu bối có thiên phú cao một chút tiến vào, tất nhiên ngoại trừ những thế lực đi lại gần với Thần Triều.
Bọn họ vẫn luôn làm việc vì Thần Triều, cho nên cũng không sợ Thánh Thiên Viên nhằm vào con cháu của bọn họ.
Nhưng số lượng thiên tài của các thế lực mạnh mẽ tiến tới Thánh Thiên Viện thật sự không đáng kể.
Cho nên Thần Triều quyết định mở rộng Thánh Thiên Viện, cho phép thiên tài từ khắp nơi tiến vào.
Tất nhiên, bọn họ đều phải chịu sự sàng lọc cùng tuyển chọn gắt gao.
Lại nói về vị trí của Thánh Thiên Viện, đây là một viện phủ to lớn vô cùng, được xây dựng trên một đỉnh núi cao, bên dưới là một ngàn bậc thang.
Người muốn tiến nhập Thánh Thiên Viện trước hết phải bước lên bậc thang này mới có thể tiến vào cửa.
Vốn mọi người đều cho rằng việc bước nên bậc thang này là vô cùng dễ dàng, dù sao ai cũng là tu luyện giả, sao có thể bị vài bậc thang làm khó.
Tuy nhiên sự thật phũ phàng, những bậc thang này mỗi tầng đều được trọng lực gia cố, cũng không phải dễ dàng bước lên như vậy.
Lúc này tại bên dưới bậc thang tiến vào cửa của Thánh Thiên Viện đang có không ít người tụ tập.
Bọn họ đều là những thiên tài từ khắp nơi tiến về đây, với mong muốn gia nhập Thánh Thiên Viện, nhằm đạt được tài nguyên cùng dạy dỗ tốt nhất.
Cũng là cơ hội tốt để bọn họ bước chân vào Thần Triều, bởi vì hôm nay chính là ngày Thánh Thiên Viện mở cửa chiêu sinh khóa tiếp theo.
Tại trên cùng bậc thang có một lão già chắp tay sau lưng, sau khi lão nhìn đám người bên dưới một lúc thì lớn giọng nói: “Ta biết các ngươi đều nghĩ mình là nhân tài, nhưng Thánh Thiên Viện không thiếu nhất chính là nhân tài.
Người chúng ta cần tuyển phải là thiên tài, là nhân trung chi long.
Nếu ai cảm thấy mình không đủ sức thì có thể rời khỏi, tránh để tổn thương đến bản thân”.
Sau khi hắn nói xong, hắn nhẹ quan sát đám người phía dưới một chút rồi nhẹ gật đầu: “Tốt, nếu các ngươi không rời đi.
Vậy thì khảo hạch chính thức bắt đầu!”.
Theo hai chữ “bắt đầu” của lão già vang lên, thì một tiếng “ầm ầm” nhẹ vang.
Theo đó trọng lực tại những bậc thang kia cũng tăng lên gấp mười lần, hiển nhiên lão già nói không sai.
Thánh Thiên Viện chỉ tuyển thiên tài, nhân trung chi long.
Lúc này tại bên dưới bậc thang đầu tiên đang có một thanh niên nam tử thân mặc bạch bào, dáng người cao ráo, khuôn mặt phàm phàm.
Nam tử này đúng là Lăng Huyền Thiên.
Sau khi hắn và hai người Tiểu Ánh truyền tống đến lãnh thổ của Nho Gia thì hắn đã rời khỏi, tiến đến Thánh Thiên Viện.
Hiện tại hắn cũng không có ý định học Nho Đạo, vì vậy cũng không tiếp tục ở đó.
Chỉ có Tiểu Ánh ở lại đó tu luyện, còn Đế Nhất cũng rời đi.
Vốn Đế Nhất muốn đi cùng Lăng Huyền Thiên vì hắn lo lắng sự tình của Đế Thích Thiên bại lộ, khiến cho lão sớm ngày nhằm vào hắn.
Nhưng Lăng Huyền Thiên cũng không để hắn cạnh bên, Đế Thích Thiên là ai đây? Đừng nói là hắn chưa biết, cho dù hắn biết Đế Nhất biết hết mọi chuyện hắn cũng sẽ không để ý.
Đây chính là điểm tự tin cũng là sự ngạo mạn của những người có thực lực.
Chính vì lý giải điểm này nên Lăng Huyền Thiên mới để Đế Nhất trở về bên Đế Thích Thiên, dù sao trong thời gian ngắn hắn cũng không thể đột phá thần cảnh.
Còn bản thân mình, Lăng Huyền Thiên trực tiếp tiến đến Thánh Thiên Viện.
Hắn muốn nhìn một chút viện phủ này rốt cuộc dạy dỗ như thế nào đây, có xứng danh đệ nhất viện phủ hay không.
Quan trọng nhất hắn muốn nhìn một chút Trương Nghị, xem xem tên tiểu tử này rốt cuộc gốc gác từ đâu đây.
“A huynh đệ, tại sao người còn không tiến lên đây? Chẳng lẽ trọng lực tại bậc thang đầu tiên này đã khiến người không chịu được?” — QUẢNG CÁO —
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ cùng đánh giá về những bậc thang này, thì có một tên mập mạp không biết từ lúc nào đứng bên cạnh hắn nói.
Sau khi Lăng Huyền Thiên đưa mắt nhìn lại, mới nhận ra đây chính là tên mập chăn dê lúc trước.
Trước đó tên mập này cũng đã từng gặp Lăng Huyền Thiên đi cùng với Đế Nhất, chỉ là bây giờ Lăng Huyền Thiên sử dụng gương mặt khác thời điểm tại Bạch Hổ Thành, nên hắn cũng không nhận ra Lăng Huyền Thiên.
“Ha ha ha, mập mạp ngươi sao lại có thể xem thường người khác như vậy.
Hẳn là vị huynh đài này muốn đợi mọi người đi lên hết, để đến khi trọng lực giảm rồi mới đi lên đi!”
“Ngu muội! Trọng lực tại nơi này trừ khi kết thúc khảo hạch, nếu không sẽ không giảm xuống”
“Đúng, đúng”
Đám người thấy mập mạp nói vậy thì đồng loạt chú ý về vị trí của Lăng Huyền Thiên.
Tất cả mọi người tại đây đều là thiên tài trong thiên tài, bọn họ từ khắp mọi nơi tại Thiên Châu tiến về nơi này, cũng không có mấy người nhận biết nhau.
Nhưng trong bọn họ luôn có một thứ gọi là kiêu ngạo, kiêu ngạo vì bản thân mình là thiên tài.
Kiêu ngạo vì thể chất của mình là vạn người có được, chính vì vậy mà bọn họ luôn muốn biểu hiện bản thân mình hơn người khác.
Cho nên khi mọi người nhìn thấy có người vẫn còn đứng tại vị trí bậc thang đầu tiên thì đều cười đùa không ngừng.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến bọn họ, hắn nhẹ liếc tên mập một cái, sau đó chậm rãi bước lên.
Thời gian hắn sống còn nhiều gấp bao nhiêu lần cả đám người tự xưng thiên tài này cộng lại, sao hắn có thể cùng bọn họ chấp nhặt đây.
Sau khi bước lên bậc thang tiếp theo Lăng Huyền Thiên cũng nhẹ gật đầu.
Thánh Thiên Viện xây dựng những bậc thang này không sai, mỗi một bậc đều gia cố thêm một tầng trọng lực, lại kết hợp với trận pháp tăng lên trọng lực nữa.
Thật đúng là có thể sàng lọc không ít người có thể chất yếu kém cùng những người dùng đan dược tăng lên.
“Tên tiểu tử kia làm gì?”
“Điên rồi sao?”
Sau khi đi được một lúc, Lăng Huyền Thiên tựa hồ cảm thấy nhàm chán.
Hắn trực tiếp bước một lần ba bậc, khiến cho mọi người đều trợn mắt há mồm.
Nơi này cũng không thể dùng thánh lực hay linh lực để gia cố bản thân.
Mà mọi người đều phải dùng thân thể mình gánh chịu trọng lực, vì vậy mà mọi người đều bước từng bậc một.
Hơn nữa mỗi bậc bọn họ bước thì sẽ dừng lại nghĩ mấy hơi, đây cũng là thời gian mà bọn họ để thân thể làm quen với