Lúc này tại khu vực khảo hạch của Thánh Thiên Viện, mọi người đều đưa mắt về phía Lăng Tiếu Thiên.
Bọn họ sở dĩ chú ý đến nam tử này như này, một phần là vì cái tên của hắn thực sự quá bá đạo, nhưng phần lớn là vì câu nói của Lữ Hồng.
Khi đến lượt những người khác lão cũng chỉ nói người tiếp theo hoặc kế tiếp mà thôi.
Nhưng đến lượt nam tử kia lại khiến lão gọi cả tên lên, điều này khiến mọi người đều tò mò giữa Lữ Hồng và hắn.
Trong lúc mọi người tò mò thì Lăng Huyền Thiên lại đăm chiêu suy nghĩ, hắn đang nghĩ rốt cuộc là hắn lên dùng loại pháp tắc nào để khảo thí đây.
Sau một hồi suy nghĩ Lăng Huyền Thiên nhẹ lẩm bẩm: “Có lẽ nên tùy tiện một phen”.
Sau đó hắn chậm rãi tiến lên trước Trắc Thiên Thạch cũng không để ý đám người xung quanh tò mò.
“Lăng Tiểu Hữu mời!”
Lăng Huyền Thiên thấy Lữ Hồng nói vậy thì nhẹ gật đầu, hắn cũng không quá để tâm cử động của lão.
Nhưng đám người phía dưới thì khác, đám người Phùng Huy cùng Lý Phong Trần triệt để mộng.
Bây giờ trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc tiểu tử này là ai? Sao có thể khiến đường đường một vị đặc sứ như Lữ Hồng quan tâm đến vậy, đặc quyền này ngay cả Mộc Liên cũng không có đi.
Cũng chỉ có đám người từng cùng Lăng Huyền Thiên vượt qua bậc thang kia biết được nguyên nhân.
Lữ Hồng hẳn là vì thiên phú của tiểu tử này nên mới muốn tạo quan hệ một chút, để sau này dễ dàng lôi kéo.
~ ầm ~
Lăng Huyền Thiên không để ý đến đám người bên dưới, chỉ nhẹ đánh ra một chưởng.
“Chuyện … chuyện này là sao?”
“Ha ha, ta còn tưởng là thiên tài như thế nào, nguyên lai chỉ là một tên linh vương cảnh.
Hơn nữa còn không thể kích hoạt Trắc Thiên Thạch!”
“Đúng đúng”
Mọi người vừa thấy Lăng Tiếu Thiên lộ ra linh lực, hơn nữa còn không thể kích hoạt Trắc Thiên Thạch thì đều cười khinh bỉ.
Lộ Huyền Cơ thì ánh mắt đăm chiêu lẩm bẩm: “Không có lý nào đi!”.
“Chẳng lẽ hắn không thể thành thần sao?” Lữ Hồng đứng tại một bên cũng trợn mắt kinh ngạc.
Tuy nói có không ít người khi dùng Trắc Thiên Thạch sẽ không sinh ra cảm ứng, nhưng bọn họ đa phần đều là người có thiên phú không cao.
Hơn nữa cũng sẽ không qua được tầng trọng lực tại bậc thang kia.
Nhưng tiểu tử này chỉ linh vương cảnh đã nhàn nhã bước qua, sao có thể không ngộ ra pháp tắc được đây.
Điều này thật sự là phi lý nha.
— QUẢNG CÁO —
~ răng rắc ~
Đang lúc mọi người khinh bỉ Lăng Tiếu Thiên thì một tiếng răng rắc vang lên.
Sau đó, toàn bộ khối Trắc Thiên Thạch kia đồng loạt sáng lên rồi vỡ ra thành từng mảnh.
“Ta thiên! Rốt cuộc là thế nào đây?”
“Trắc Thiên Thạch không phải chỉ có thần linh mới có thể phá vỡ sao?”
“Tiểu tử này rốt cuộc là ai!”
Tình huống quay ngoắt 180 độ khiến cho mọi người đều kinh sợ không thôi.
Trắc Thiên Thạch về độ cứng rắn có thể so với thần khí, vậy mà bây giờ lại bị một tên linh vương cảnh đánh vỡ, sao mọi người có thể không khiếp sợ.
Ngay cả Lữ Hồng cũng Ngũ Đại Tán Tiên cũng bị làm cho kinh sợ, bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh vỡ Trắc Thiên Thạch đây.
Hơn nữa tiểu tử này cũng chỉ là một tên linh cảnh mà thôi.
Linh cảnh có thể oanh vỡ thần khí, thật sự là nói chuyện đùa mà.
Đang lúc bọn họ không biết làm sao thì từ xa xa vang lại một giọng nói: “Trấn Thiên Thạch không phải bị hắn dùng lực đánh vỡ, mà là tự bản thân nó xung đột mà vỡ.
Nói cách khác tiểu tử này có thể ngộ ra tất cả loại pháp tắc mà Trắc Thiên Thạch có thể trắc thí”.
Kèm theo thanh âm là một lão già có bộ râu bạc trắng dài tới bụng, mặc một bộ đạo bào màu xanh, dáng người đạo mạo từ xa đi tới.
Khi lão già vừa xuất hiện thì Lữ Hồng cùng với Ngũ Đại Tán Tiên đồng loạt hành lễ: “Tham kiến viện trưởng!”.
Đúng vậy, lão già này chính là viện trưởng của Thánh Thiên Viện tên gọi Mục Uy Long.
Mọi người lúc này đều triệt bị lời nói của Mục Uy Long làm kinh sợ.
Một người lại có thể ngộ ra tất cả pháp tắc mà Trắc Thiên Thạch có thể kiểm tra sao? Chẳng phải nói hắn không chỉ có thể ngộ ra năm loại Ngũ Hành pháp tắc, ngay cả chí cao pháp tắc cũng có thể ngộ sao.
Nếu thật sự như vậy thì danh xưng thiên tài cũng không đủ để hình dung hắn đi.
Mục Uy Long cũng không để ý đến mọi người, hắn nhẹ khoát tay với đám người hành lễ, sau đó chậm rãi tiến đến đánh giá Lăng Huyền Thiên rồi nói: “Tốt, tốt Thánh Thiên Viện ta lần này lại có một siêu cấp thiên tài rồi!”.
Sau đó lão lại hướng về phía Lữ Hồng nói: “Tiếp tục khảo hạch đi”.
“Tuân lệnh!”
Lữ Hồng hướng Mục Uy Long hành lễ một cái rồi hướng mọi người bên dưới nói: “Kế đến là khảo thí thiên phú, các ngươi cũng qua bên này tập hợp đi”.
— QUẢNG CÁO —
Vốn đám người công tử quý tộc kia đang đứng tại nơi xa đợi khảo thí vòng hai, nghe Lữ Hồng nói thế cũng lần lượt hướng về phía đám người Lăng Huyền Thiên bước đến.
Khi thấy bọn họ tập hợp tại nơi này Lữ Hồng mới tiếp tục lên tiếng: “Khảo hạch về thiên phú sẽ lấy ngộ tính làm thước đo.
Các ngươi sẽ có thời gian hai canh giờ để quan sát hai loại võ kỹ, sau đó tiến hành diễn luyện”.
~ rầm rầm ~
Lúc này có hai người khiêng một tấm bảng dài hơn ba mét mang đến.
Trên tấm bảng này có khắc hai loại võ kỹ, một là Toái Tâm Chưởng, một là Nhàn Vân Bộ.
Lăng Huyền Thiên thấy vậy cũng nhẹ gật đầu, Trung Châu đúng là phát triển không ít so với những nơi khác tại Phàm Giới.
Võ kỹ những nơi khác rất hiếm gặp, hắn cũng chỉ thấy những loại công pháp bình thường hay một số ít thần thông mà thôi.
Tuy nói thần thông do thần linh sáng tạo, uy năng mạnh hơn võ kỹ rất nhiều.
Nhưng thần thông chỉ thích hợp