Chỉ thấy Thiên Huyền tông đám người đứng lên một tên trung niên nam tử, trường bào màu vàng.
Cùng với đó từng đoàn vô cùng vô cận linh lực tản ra, đúng là Hoàng Phủ Hùng.
Mấy tên này bêu xấu Thiên Huyền tông cũng thôi đi.
Hắn làm trưởng bối cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vậy mà được nước lấn tới, lại còn dám hướng thánh nữ ra tay.
Thật không biết sống chết.
Hít ~ ~
“Thật mạnh!”
“Hắn là ai vậy mà lại có cao giai linh tôn cảnh? Thậm chí giống như sắp đột phá linh hoàng cảnh”
…
Hoàng Phủ Hùng vừa ra tay đại sảnh như vỡ oà dù sao thì từ linh tôn cảnh trở lên mỗi một tầng sau tu luyện càng khó khăn.
Huống chi đây còn là một vị sắp đột phá linh hoàng cảnh.
Linh hoàng cảnh hầu như đều là tông chủ cấp bậc tồn tại vô cùng hiếm thấy.
Bọn họ lại không biết nếu không phải tông môn giải phong bế nhiều sự việc phải lo.
Thật Hoàng Phủ Hùng có lẽ đều đã đột phá đến linh hoàng cảnh.
“Hoàng Phủ tông chủ ngươi sao lại có thể ỷ lớn hiếp nhỏ như thế? Dù sao thập tông chi tranh đều là sân khấu của người trẻ a” một tên đại hán trung niên, hàm râu quai nón chậm rãi từ lầu các đi xuống nói.
“Tiền đạo hữu, ta cũng không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.
Chỉ là Thiên Huyền tông thánh nữ không phải ai cũng đụng vào được” đúng vậy người mở miệng là Tiên Hưng đại trưởng lão Linh Ẩn tông.
Hắn đã sớm ở đây nhìn thấy tất cả chỉ là hắn cũng không can thiệp mà thôi.
“Cái gì? Nữ tử xinh đẹp đó là Thiên Huyền tông thánh nữ sao?”
“Đúng là xinh đẹp thiếu nữ, chỉ cần được cùng nàng một đêm phải giảm thọ mười năm ta cũng nguyện ý”
“Nhỏ giọng một chút, không thấy đường đường Triển Hạo đều bị đánh đến trọng thương sao”
…
Giờ khắc này mọi người đều nhìn về phía Tô Ngọc Linh thấp giọng nói.
“Đó là thánh nữ của Thiên Huyền tông các ngươi cũng không phải là thánh nữ của ngự thú sơn trang chúng ta” một lão già từ trên lầu các đi xuống nói.
Hắn dáng người cao lớn, khuôn mặt dữ tợn quanh eo quấn một sợi đai lưng màu đen, ở trên khắc vô số kỳ dị linh thú.
Đúng là Ngự thú sơn trang trang chủ - Đoàn Vô Ưu.
Bọn hắn ba đại thế lực thượng đẳng đang nghĩ cách làm sao chèn ép Thiên Huyền tông, cùng giữ lại nhiều lợi ích nhất cho bản thân.
Thật không ngờ đệ tử của mình lại bị người Thiên Huyền tông đánh trọng thương dưới này.
“Hắn là Đoàn Vô ưu trang chủ của Ngự thú sơn trang sao?”
“Nghe nói hắn bước vào linh hoàng cảnh đã được hơn mười năm rồi” — QUẢNG CÁO —
“Thập tông chi tranh hằng năm không phải chỉ để trưởng lão đại diện thôi sao? Sao năm nay lại xuất hiện hai vị chưởng môn.
Có khi nào môn phái khác cũng có tông chủ cấp bậc đến hay không?”
“Năm nay thập tông chi tranh nhất định có sự tình”
…
“Hoàng Phủ tông chủ.
Khác sự tình ta không muốn nhắc tới.
Nhưng ngươi thân là trưởng bối lại ra tay với tiểu bối tông ta thật đúng là không phải a” Đoàn Vô Ưu nhìn Hoàng Phủ Hùng nói.
Cùng lúc từng đoàn khí tức trong người hắn tràn ra.
Giống như Hoàng Phủ Hùng chỉ cần nói sai một câu hắn chắc chắn sẽ động thủ.
Hoàn Phủ Hùng cũng là hơi nhíu mày, dù sao đối phương cũng là một vị linh hoàng cảnh.
Huống chi cũng là do hắn nôn nóng ra tay bị đối phương nắm điểm yếu.
Chỉ là hắn nếu hướng Ngự thú sơn trang người xin lỗi cũng là làm mất mặt Thiên Huyền tông.
Dù sao hắn cũng là Thiên Huyền tông tông chủ.
Đang lúc hắn đắn đo, chỉ thấy Lăng Huyền Thiên từ từ đứng dậy nháy mắt đã xuất hiện tại Triển Hạo đang bị thương trước mặt.
Một chân đạp xuống bụng hắn.
Dù cho hắn không dùng chút linh lực nào, chỉ nhất cước thân thể của Triển Hạo đã vỡ thành từng mảnh.
Chết không thể lại chết thêm.
~ Tĩnh ~
Không một thanh âm vang lên, mọi người đều trợn trừng hai mắt nhìn Lăng Huyền Thiên.
Trước mặt Đoàn Vô Ưu giết chết Ngự thú sơn trang người.
Huống chi còn ngay sau khi hắn bắt Hoàng Phủ Hùng xin lỗi.
“Tốt một cái ngông cuồng thiếu niên” phản ứng nhanh nhất lại là Bách Lý Hà Vân.
Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Tiểu tử ….
Ngươi là muốn chết!” Đoàn Vô Ưu cũng kịp phản ứng lại.
Hắn thật không ngờ lại có người dám trước mặt hắn giết chết Ngự thú sơn trang để tử.
Nhất là một trong những đệ tử hắn ưa thích nhất.
“Thật đáng sợ thiếu niên!” Từ Trọng Sơn nhìn Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm.
Từ sau khi Lăng Huyền Thiên tìm được U hồn hoa bên trong phá hồ lô.
Từ Trọng Sơn luôn cảm thấy hắn là một người thần bí cùng đáng sợ.
Bây giờ xem ra hắn còn đánh giá thấp thiếu niên kia a.
Dù sao hắn cũng không nghĩ thiếu niên kia nhất thời máu lên não mà giết người.
Chắc chắn hắn là thật không sợ Đoàn Vô Ưu.
“Không phải ngươi muốn giải thích sao? Ta có thể nói cho ngươi biết một điều, dám đụng đến nàng không chỉ hắn, ngươi mà ngay cả Ngự thú sơn trang ta cũng diệt” Lăng Huyền Thiên mặt không cảm xúc nhẹ nhàng chỉ vỡ vụn xác chết cùng Đoàn Vô Ưu nói.
Hắn còn thật không đem Đoàn Vô Ưu để vào mắt.
Thậm chí toàn bộ phàm giới này thật không có người mà hắn không dám giết.
Chỉ là hắn không muốn vô cớ giết người mà thôi.
Dù sao Ngũ hành phàm giới cũng là do một nửa của hắn tạo nên.
Không nói chính xác hơn là một phần ba.
— QUẢNG CÁO —
“Thật sự quá soái”
“Ta thật muốn cùng hắn một đêm a, đang tiếc hắn có lẽ sắp bị Đoàn Vô Ưu giết”
“Giận dữ vì hồng nhan a!”
…
Từng tiếng xôn xao vang lên phần lớn đều là của nữ tử.
Vì dù sao con gái luôn thích một tên nam tử soái khí.
Trái ngược với bọn họ, đa số nam tử cũng lão ẩu đều xem Lăng Huyền Thiên là có bệnh.
Không ai bình thường mà tự nhiên đi đắc tội một tên linh hoàng cảnh.
Huống chi còn là tông chủ của thượng đẳng thế lực.
Đoàn Vô Ưu lúc này đã gân xanh cả mặt, vô cùng tức giận hướng Lăng Huyền Thiên nói:
“Tốt tiểu tử đã ngươi muốn chết lão phu sẽ chiều ngươi”.
Vừa nói xong hắn biến mất tại chỗ, hướng Lăng Huyền Thiên đánh tới.
“Công tử cẩn thận” Hoàng Phủ Hùng thấy vậy vội vàng hô lên, cùng với đó trong tay hắn đã xuất hiện một cây kiếm bay tới mong cản