Mười ngày sau,
Một buổi sớm tại Vạn Kiếm tông nơi cứ trú trong Hoang thành.
Tô Ngọc Linh vội vạ chạy vào phòng Lăng Huyền Thiên nói: “Thiếu gia, chúng ta mau lên đường đến Hỏa Thần cung a.
Theo chúng ta quan sát sương mù bên ngoài chẳng mấy chốc Hỏa Thần cung sẽ hoàn toàn mở ra”.
Lăng Huyền Thiên lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười.
Nha đầu này mấy ngày không quấn lấy hắn thì ra là bận tu luyện.
Tu vi của nàng bây giờ đã là cao giai linh tôn cảnh, vô hạn tiếp cận linh hoàng cảnh.
Tin tưởng sau khi tham gia Hỏa Thần cung nàng hẳn là có thể đột phá.
“Tốt đi a, cái này cho muội” Lăng Huyền Thiên nhẹ ra một miếng ngọc bội màu xanh phía trên có khắc hình một con thiên phượng trông vô cùng đẹp.
“A thật đẹp, cám ơn thiếu gia” nói xong nàng nhẹ thơm lên má hắn một cái.
Mặt cũng là ửng đỏ.
“Nếu gặp nguy hiểm hãy bóp nát nó, ta nhất định sẽ xuất hiện” Lăng Huyền Thiên nhẹ vuốt tóc nàng nói.
“Ta mới không bóp nát nó a” Tô Ngọc Linh bĩu môi nói, nàng chắc chắn sẽ không làm hư nó dù sao đây cũng xem như là vật đầu tiên mà thiếu gia tặng cho nàng từ khi tỉnh lại a.
Lăng Huyền Thiên khẽ lắc đầu.
Trong miếng ngọc bội hắn đã để một đạo hồn vào đó.
Có thể cứu nàng lúc gặp nguy hiểm.
Nhưng hắn thật sự sợ nàng vì không nỡ làm hư, mà xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì tiến đến Hỏa Thần cung lần này hắn là có chuyện khác phải làm.
Cũng sẽ không bên cạnh bảo vệ nàng.
Sở dĩ hắn có thể rút đạo hồn ra cũng nhờ luyện hóa viên hỏa châu đã trao đổi tại Ám hội.
“Chủ nhân”
“A tiểu bạch kiểm”
Đang lúc hai người đi ra có hai bóng người, đó là Bạch Viên cùng Bách Lý Ngự Vân.
Còn những người khác sau khi tham gia ám hội đều rời khỏi.
Trịnh Dương là được Hà lão đầu đón đi, nhưng hắn đã nói chắc chắn sẽ tham gia Hỏa Thần cung.
Mộ Dung Uyển Nhi cũng là được người của Vạn Bảo Các đón đi.
“Tiểu bạch kiểm xem ra chúng ta phải tách ra rồi, cha ta và người của Vạn Kiếm tông đều đã tới.
Ta phải đi cùng họ” Bách Lý Ngự Vân tiếc nuối nói.
Lăng Huyền Thiên cũng không quá quan trọng dù sao thì hắn cũng không muốn cùng tiểu nha đầu này dây dưa nhiều.
Chỉ là mãi vẫn không có cơ hội để đoạn nhân quả với nàng mà thôi:
“Không sao! Đi thôi”.
Khoảng cách từ Hoang thành đến Hỏa Thần cung chỉ khoảng trăm dặm.
Lúc này sương mù tại Hỏa Thân cung tản ra đã vô cùng mờ nhạt gần như biến mất, vì vậy mọi người đều có thể thấy một tòa cung điện màu vàng vô cùng to lớn.
Cửa cung điện có một bức tượng hình con thú kỳ lạ nằm trên cánh cửa, như để canh giữ nơi này vậy.
— QUẢNG CÁO —
Con thú này toàn thân màu đỏ sẫm đầu rồng mình sư.
Tuy nó chỉ là một bức tượng nhưng toàn thân như có như không tỏa ra khí tức như từng ngọn lửa đang thiêu đốt nơi này.
“Đó là kỳ lân thần thú sao?” Tô Ngọc Linh nhẹ hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
Dù nàng đã nhớ lại được một số ký ức, nhưng hầu hết đều là liên quan đến Lăng Huyền Thiên mà thôi.
Sở dĩ nàng hỏi như vậy là vì theo trong cơ thể nàng huyết mạch cùng bức tượng hung thú này cảm giác rất thân quen.
“Đúng là nó.
Chỉ là trong đây cũng chỉ có một đầu thánh thú thôi” Lăng Huyền Thiên hướng nàng nói.
Hắn đến đây chính là vì lấy một vật liên quan đến con kỳ lân thánh thú đó.
Tất nhiên hắn cũng sẽ không nói ra.
Rất nhanh ba người họ đã đi đến vị trí tập trung tham gia Hỏa Thần cung.
Lúc này nơi đây đã có vô số người.
“A Ngọc Linh tỷ” đang lúc này một tiếng nói vang lên theo đó một nha đầu nhí nhảnh bước tới.
Nàng không ai khác chính là Mộ Dung Uyển Nhi.
Chỉ là không gặp bao lâu nàng vậy mà từ linh huyền cảnh bước vào linh tôn cảnh.
Có thể thấy được Vạn Bảo Các là cố ý muốn cho nàng tiến vào nơi này.
“Ngươi thế mà đã đột phá linh tôn cảnh, thật không tệ” Tô Ngọc Linh cũng khen nàng một tiếng.
Sau đó nàng nhìn trước cửa Hỏa Thần cung nói: “tại sao bọn hắn không tụ tập tại đó.
Mà đều đứng tại bên này a”.
“Bên đó thập tông có bố trí đại trận nhằm kiểm tra tu vi của mọi người.
Chỉ là thập tông chưa đến đủ, thánh cảnh chưa ra mặt nên không để cho mọi người vào đó được.
Bọn họ sợ hỗn loạn a”
Đang lúc này nơi xa có một thanh âm vang lên: “rất tốt, các ngươi một cái Thiên Huyền tông lại dám đoạt danh ngạch từ tam tông bán ra.
Thật không sợ nuốt không trôi sao”.
Nhìn lại chỉ thấy một lão già mặc một bộ tro bào từ hư không xuất hiện.
Khí tức của hắn đúng là một vị thánh linh cảnh.
Lúc này một đại hán trung niên cưỡi một con linh thú cấp 9 đi từ không trung tới, cũng nhàn nhạt mở miệng:
“Quang Diệu huynh nói rất đúng.
Thiên Huyền tông thật là không biết sống chết a”.
Bọn hắn vừa xuất hiện toàn trường như vỡ òa.
Từng thanh âm nghị luận vang lên:
“Tam nhãn lang vương, vậy mà là một đầu tam nhãn lang vương”
“Hắn là Quang Diệu, sư huynh của Lâm Vô Minh sao?”
“Đại hán cưỡi tam nhãn lang vương hẳn là Hàn Thế, đại trưởng lão của Ngự thú sơn trang a” — QUẢNG CÁO —
“Có trò vui để xem a”
Lúc này đối diện hai người bọn họ là Hoàng Phủ Hùng cùng rất nhiều đệ tử Thiên Huyền tông.
Chỉ là hắn cũng không phải người đứng đầu, mà đứng đầu là một lão già râu tóc bạc phơ có tu vi nguyên thánh cảnh, hắn đúng là nguyên thánh tam lão một trong lão đại.
“Ha ha Thiên Huyền tông chúng ta có hay không nuốt trôi những danh ngạch này các ngươi cũng không cần quan tâm” nguyên thanh tam lão lão đại lạnh lùng nói.
Cho dù đối mặt hai tên thánh linh cảnh hắn cũng không tỏ ra bất kỳ yếu thế.
Chuyện cười, hắn từng gặp thánh nữ tu vi đăng phong tạo cực sợ là có thể so với thần linh.
Chỉ