“Ha ha, Linh Ẩn tông các ngươi lúc nào cũng như vậy a.
Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao? Hay là sợ đánh không lại rồi bị người khác giết ngược, nên đạo mạo một chút.
Nếu thua thì cũng có cớ cầu xin tha thứ” đang lúc Liễu Hạ chuẩn bị ra tay từ xa đi đến một đám người.
Bọn họ trên đai lưng đều khắc một đầu kỳ dị linh thú, đúng là biểu tượng của đệ tử Ngự thú sơn trang.
Cầm đầu là một tên thấp bé nam tử, đang cưỡi trên lưng một đầu bôn lôi hổ.
Đầu hổ này toàn thân đen tuyền, cặp mắt xanh lè.
Đáng sợ là nó chính là một đầu thất phẩm linh thú.
Tất nhiên đầu này cũng không phải như đầu hung thú mà Tần Mộng Vân đánh giết trước đó.
Mà là một đầu có thể so với cao giai linh tôn cảnh hung thú.
“Khương Thần ngươi là muốn cùng Linh Ẩn tông chúng ta cạnh tranh sao” Liễu Hạ nghi hoặc nhìn nam tử trên lưng bôn lôi hổ hỏi.
Trước giờ Linh Ẩn tông bọn họ cùng Ngự thú sơn trang đi lại rất gần, tự nhiên sao tên Khương Thần lại xen vào chuyện của hắn.
Chỉ một mình Khương Thần hắn đương nhiên không sợ, nhưng sau lưng Khương Thần đệ tử Ngự thú sơn trang có hơn ba mươi người.
Chưa kể đến linh thú bọn họ cất giấu.
Bọn hắn Linh Ẩn tông người tuy nhờ vào truy tung thuật có thể tìm được người của mình nhanh hơn một chút nhưng cũng không đông đến mức này.
Tất nhiên Ngự thú sơn trang có thủ đoạn đặc thù gì đó.
Chỉ là hắn cũng không đoán ra thủ đoạn của đám người Ngự thú sơn trang.
“A, Liễu huynh hiểu lầm a! Ta cũng chỉ là muốn linh thảo thôi.
Tất nhiên chúng ta muốn toàn bộ nha” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Trước đây bọn hắn thật không dám cùng Linh Ẩn tông trở mặt quá nhiều, dù sao thì tổng thể thực lực bọn họ vẫn không bằng Linh Ẩn tông cùng Vạn Kiếm tông.
Nhưng bây giờ đã khác rồi a.
Đừng nói Linh Ẩn tông, cho dù là thêm Vạn Kiếm tông vào Ngự thú sơn trang cũng không lo lắng.
“Ngươi …” Liễu Hạ tức giận không thôi.
Xuất hiện sau cùng lại muốn tranh đoạt toàn bộ linh thảo.
Thật đáng giận.
“Được rồi, tiểu cô nương.
Không biết ngươi có thể đưa linh thảo cho chúng ta không a?” Khương Thần nhàn nhã hướng Tô Ngọc Linh hỏi.
Nhưng là ánh mắt của hắn vô cùng lạnh, hơn nữa đám người sau lưng hắn cũng đã thả dần linh thú của mình ra ngoài.
Từ từ bao quanh nơi này.
Hiển nhiên chỉ cần nàng nói không, chắc chắn hắn ra động thủ.
“Cút” Tô Ngọc Linh chỉ lạnh lùng nói một tiếng, nhưng là theo thanh âm nàng vang lên.
Nhưng là chỉ một chữ đơn giản, vào trong tai mọi người lại như là một tiếng kêu vô cùng bén nhọn vậy.
Toàn bộ linh thú của Ngự thú sơn trang người đều là hốt hoảng chạy vào rừng không để ý đến Ngự thú sơn trang đám người kêu gọi.
Duy chỉ có đầu bôn lôi hổ là không chạy đi.
Chỉ là thân thể của nó cũng đang run rẩy, cũng không có tỏa ra khí tức kinh người như trước.
“Thật đáng sợ!” Vô Thường cũng nhìn Tô Ngọc Linh nhẹ than, chỉ là ánh mắt của hắn lấp lóe tinh quang không biết đang nghĩ gì.
“Ngươi cái tiểu nha đầu, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt.
Tốt, đã vậy bổn gia trước đem ngươi bắt sau đó lại làm sạch ngươi” Khương Thần lại tức giận không thôi.
Hắn tại Ngự thú sơn trang trước giờ đều là được vạn người chú mục.
Bây giờ lại bị một tiểu nữ tử mười mấy tuổi hô “cút” sau này còn làm sao gặp người.
Vốn hắn cũng không định cùng Tô Ngọc Linh đám người sớm như vậy tranh đấu, chỉ lấy linh thảo rồi rời đi.
Nhưng bây giờ hắn lại đổi chủ ý.
“Lên bắt lấy nàng! Ai sớm nhất bắt được nàng, sau khi ta chơi chán sẽ cho người đó thưởng thức nàng”
Nghe Khương Thần nói vậy đám người Ngự thú sơn trang cũng là hai mắt tỏa sáng.
Tất cả đều hướng Tô Ngọc Linh ba người đánh tới, dù sao thì nàng cũng rất xinh đẹp a.
Được vui đùa một lần thì còn gì bằng.
“Muốn chết” Tần Mộng Vân thấy đám người như thế tất nhiên biết bọn họ nghĩ gì đang định ra tay.
Chỉ là Tô Ngọc Linh đã đưa tay cản nàng lại.
Sau đó Tô Ngọc Linh nhẹ giậm chân bay lên đứng cách mặt đất khoảng mười mét.
Tiếp đến nàng nhắm hai mắt lại, đột nhiên tại mi tâm của nàng hiện ra một đầu hư ảnh phượng hoàng toàn thân xanh biếc.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp đó nàng bỗng nhiên mở mắt ra nhẹ hô một tiếng: “phong”.
Tức thì đầu hư ảnh phượng hoàng sải cánh bay về phía đám người Ngự thú sơn trang.
Cùng lúc đó toàn bộ linh khí thiên địa như theo sau đầu phượng hoàng kia bay xuyên qua đám người.
Chỉ trong nháy mắt hơn ba mươi mấy đệ tử của Ngự thú sơn trang đều hóa thành thạch băng.
Không thể cứ động.
“Ngươi … ngươi lại có thể điều khiển linh khí thiên địa?” Khương Thần cũng là giật mình.
“Thánh nữ Thiên Huyền tông, thật không đơn giản” Liễu Hạ cũng là híp mắt lại đánh giá nàng.
Linh khí thiên địa chỉ có thánh nhân mới có thể dẫn xuất.
Tuy tại linh cảnh có một số người nhờ vào thiên sinh linh thể mà có thể lấy ra một ít thuộc tính trong tự nhiên để tiến hành công kích.
Nhưng chỉ lấy ra được một ít mà thôi.
Huống chi Tô Ngọc Linh cũng không phải thiên sinh linh thể.
Hơn nữa linh khí nàng câu thông là vô cùng nhiều, thậm chí vô cùng thuần thục.
Bọn hắn tự nghĩ cho dù là thánh giả cũng chưa chắc điều khiển linh khí tuần thục như nàng.
Tất nhiên bọn họ không biết Tô Ngọc Linh thân mang thiên phượng thần mạch, tuy bây giờ nàng chỉ có thể điều khiển ra đơn giản nhất hai hình thái là băng phượng cùng hỏa phượng.
Nhưng cộng thêm trước đây làm đều đã tiếp cận đạo pháp tất nhiên cùng thiên địa hiểu rất rõ.
Nếu không phải vì nàng một mực sợ nhìn thấy Lăng Huyền Thiên bị tổn thương, nàng đều đã có thể chứng đạo.
Bởi vì nàng biết một khi nàng chứng đạo, sẽ ở gần hắn hơn.
Nhưng dù cho ở gần hắn lại không thể bảo vệ hắn, chỉ có thể nhìn hắn cùng người tranh đấu.
Gặp hắn thương tổn cũng chỉ có thể nhìn không thể giúp.
Vì vậy nàng mới nguyện không chứng đạo.
Một đời giữ hình tượng vô địch của hắn trong lòng.
Như vậy nàng sẽ mãi mãi không lo lắng, cũng không thấy hắn bị tổn thương.
“Muốn chạy” lúc này Tô Ngọc Linh lạnh lùng nhìn Khương Thần cùng bôn lôi hổ đang bỏ chạy đánh ra nhất chưởng.
~ Oanh ~
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ vị trí Khương Thần đều bị bụi bặm che đậy.
Sau khi bụi bặm tán đi chỉ thấy bôn lôi hổ đã chết nằm đấy.
Còn Khương Thần lại không thấy tung tích.
“Thủ đoạn chạy trốn ngược lại không ít” Tô Ngọc Linh băng lãnh nói, nàng tất nhiên biết được tên kia đã sai khiến bôn lôi hổ để nó chịu chết thay.
Sau đó dùng một bảo vật phá toái không gian chạy đi.
Tất nhiên dư chấn cũng để hắn bị thương không nhẹ.
Nàng cũng không lại để ý hắn nữa, chạy thì chạy dù sao hắn cũng không chạy ra khỏi được Hỏa Thần cung.
Sau đó nàng nhẹ đưa mắt về phía Linh Ẩn tông.
“A, Tô cô nương! Chúng ta cũng không có nháo đến mức người chết ta sống.
Hy vọng tha cho chúng ta một mạng a” Liễu Hạ thấy nàng nhìn sang giật mình nói.
Tuy hắn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng nhưng toàn bộ đệ tử Linh Ẩn tông còn lại chắc chắn sẽ chết.
Hắn cũng không muốn như vậy.
“Để lại túi trữ vật có thể đi” Tô Ngọc Linh thản nhiên nói.
Dù sao nàng bọn hắn tuy có ý đồ với linh thảo nhưng cũng chưa có ra tay.
Nàng cũng không có đuổi tận giết tuyệt.
Đây cũng chỉ là vấn đề lập trường cùng tranh chấp mà thôi.
Tất nhiên đó là bọn họ chưa ra tay, cũng không quá bất kính với nàng.
Nếu không cũng không dễ dàng như vậy.
“Đa ta” Liễu Hạ đa tạ một tiếng sau đó kêu mọi người giao ra túi trữ vật cũng là dứt khoát rời đi.
— QUẢNG CÁO —
…
~ Ầm ầm ầm ~
Lúc này tại một tòa cung điện màu vàng, đang đứng đó