“Hừ, vốn ta định rời khỏi Hỏa Thần cung lại giết ngươi, nay ngươi đã tự tìm đến cái chết ta sẽ thành toàn ngươi” thấy mình sắp đoạt được thần kiếm mà lại bị người cho cản lại, Ngụy Thanh tức giận hừ lạnh.
Sau đó lấy hắn làm trung tâm một màu đen khịt từ vị trí hắn tản ra như hòa làm một cùng thiên địa xung quanh.
“Ồ, ám thuộc tính sao! Có chút ý tứ” Tô Ngọc Linh nhàn nhạt đáp.
Ám thuộc tính tại Huyền châu hẳn là không có người có thể ngộ ra mới phải.
Huống chi Ngụy Thanh cũng không phải là ám linh chi thể, hẳn là có cơ duyên gì đó đặc biệt.
Tuy nghĩ như vậy nhưng nàng cũng không chút lo lắng.
Chỉ thấy một hư ảnh phượng hoàng màu vàng như ẩn như hiện bay xung quanh người nàng.
Sau đó tạo thành từng đám lửa bốc cháy lên.
Sau đó nàng trực tiếp hướng Ngụy Thanh bay tới tiến hành giao thủ.
~ Ầm long ~
Thế công của hai người vừa đến từng thanh âm ầm vang vang lên.
Cùng với đó xung quanh đất đã cũng là bị oanh lên vỡ vụn.
“Hai ngươi này giao đấu hẳn là có thể cùng linh hoàng cảnh so sánh một hai” Khương Thần đứng trong đám người Ngự thú sơn trang cũng là lẩm bẩm.
Chỉ là hắn một nửa thân thể đều vô cùng mờ ảo, hẳn là do trước đó bị Tô Ngọc Linh trọng thương, đến giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục.
“Đúng là không phải linh tôn cảnh có thể tham gia vào” Vô Thường nhàn nhạt mở miệng, chỉ là ánh mắt của hắn luôn hướng về tích huyết kiếm tại giữa tế đàn.
Nếu không phải hai người kia chiến đầu ảnh hưởng quá lớn, hắn hẳn là trực tiếp đoạt thanh kiếm kia vào tay.
Dù sao một thanh thần kiếm nếu hắn tự mình dâng lên cho tông chủ, địa vị của hắn chắc chắn vượt qua Ngụy Thanh.
“Giết” chỉ là lúc này sau lưng đám người lại nghe một thanh âm vang lên.
Cùng lúc đó một nam tử tay cầm một thanh kiếm màu xanh hướng bọn hắn đánh tới.
Người này đúng là Trịnh Dương, hắn vẫn luôn theo lời Lăng Huyền Thiên tìm không linh thảo hấp thu nhằm triệt để giải khai không linh thánh thể của mình.
Lúc nãy thấy hư ảnh của tích huyết kiếm cùng âm thanh đánh nhau nên mới chạy đến nơi này.
Hắn tất nhiên là muốn giúp Tô Ngọc Linh một tay, trước hết tiêu diệt đám người này.
Sau lưng hắn là đệ tử của Thiên Huyền tông, Vạn Bảo Các, cùng Vạn Kiếm tông.
Bọn họ đều đã sử dụng linh dược chữa thương, thương thế đã đỡ phần nào.
Tất nhiên muốn tìm Dạ Minh tông báo thù.
“Muốn chết” Vô Thường thấy vậy cũng là hướng Trịnh Dương chặn đường.
Thật không ngờ bọn hắn không chủ động tìm đám tàn dư này, vậy mà lại bị bọn họ chủ động giết đến.
Hắn cũng là có tu vi linh tôn cảnh cao giai hơn nữa cũng là kim linh chi thể nên cũng không tin tại đây có mấy người có thể đánh bại hắn.
Dù sao thì không phải ai cũng như mạnh như Ngụy Thanh hay Tô Ngọc Linh.
Chỉ là vừa ra tay hắn phát hiện mình sai rồi, tên Trịnh Dương này mặc dù không phải thiên sinh linh thể.
Kim linh chi thể của hắn vốn chủ tu sát phạt vậy mà ngay cả quần áo của Trịnh Dương cũng không thể tổn hại.
Mà ngược lại chỉ một chiêu đã bị Trịnh Dương oanh đến trọng thương.
Hắn có lẽ không biết không linh thánh thể của Trịnh Dương tuy khiến hắn bị hạn chế khi câu thông với linh khí trong tự nhiên.
Nhưng cũng chính vì thế mà hắn cũng không chịu ảnh hưởng của các thuộc tính từ tự nhiên, thậm chí nếu tu vi của hắn cùng thể chất phát triển đến một mức nào đó cho dù là pháp tắc hay đạo pháp đều chưa hẳn ảnh hưởng được đến hắn.
Thánh khí trong tay, Trịnh Dương một mình liền giết gần hết đám người Dạ Minh tông cùng Ngự thú sơn trang.
“Thật mạnh! Chẳng lẽ Thiên châu người đều mạnh như vậy sao?” lúc này một nam một nữ đang trốn tại một vị trí vô cùng xa nhìn Trịnh Dương nói.
“Có lẽ đi.
Lan Khuê muội chúng ta hẳn là rời khỏi nơi đây trước, sau đó đợi truyền tống ra ngoài a”
“Được”.
Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ nhận ra bọn họ.
Hai người bọn họ chính là Liễu Hạo cùng Lý Lan Khuê của Linh Ẩn tông.
Bọn họ cũng là người duy nhất của Linh Ẩn tông còn sót lại, có thể nói là vô cùng may mắn.
Dù sao cả Dạ Minh tông cùng Thiên Huyền tông đều cùng Linh Ẩn tông không hợp.
— QUẢNG CÁO —
Sở dĩ bọn họ có thể trốn thoát là nhờ một bí thuật ẩn nặc của Linh Ẩn tông, tất nhiên chỉ có Liễu Hạ biết.
Chính vì thế mà để cứu thêm Lý Lan Khuê hắn đã phải sử dụng một món bảo vật vô cùng quý giá.
Còn về nguyên nhân cứu nàng tất nhiên là hắn sợ lửa giận từ Lý Vân Long rồi, dù sao nếu một mình hắn có thể ra ngoài Lý Vân Long chắc chắn không để yên cho hắn.
Dù sao trong tông môn tiếng nói của Lý Vân Long là vô cùng lớn.
Cũng không có ai phát hiện ra hai người bọn họ, lại càng không để ý hai người rời đi.
Lúc này mọi người đều đang tập trung chiến đấu, một số rãnh rỗi hoặc ẩn núp người thì lại là nhìn chiến đấu giữa Tô Ngọc Linh cùng Ngụy Thanh.
Lúc này hai mắt của Ngụy Thanh đều hóa thành màu đỏ, quanh người hắn ám thuộc tính tụ tập ngày càng nhiều.
Chỉ có điều trên mình hắn quần áo đều đã tổn hại, thậm chí một bộ linh giáp màu xám đằng sau lớp áo cũng là xuất hiện từng lỗ thủng, thậm chí còn có từng ngọn lửa cháy lên.
“Tốt lại không cùng ngươi chơi đùa!” Tô Ngọc Linh lạnh lùng nói, sau đó từ mi tâm của nàng xuất hiện thêm một đầu phượng hoàng màu xanh.
Đầu phượng hoàng này vừa xuất hiện không khí xung quanh như đóng băng.
“Song phượng quy nhất” chỉ thấy nàng nhẹ hô một tiếng sau đó đầu phượng hoàng lửa vốn đang tấn công Ngụy Thanh đột nhiên bay trở về.
Cùng băng phượng hòa làm một, hóa thành một đầu hai màu xanh vàng phượng hoàng tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố.
~ Chiếp ~
Nhẹ kêu một tiếng sau đó đầu phượng hoàng hai màu bay thẳng về phía Ngụy Thanh, nháy mắt xuyên qua thân thể hắn.
Chỉ là đang lúc này bên hông ngụy thanh xuất hiện mười bóng người, toàn thân che phủ bởi một màu đen.
Bọn hắn vừa xuất hiện liền đem một viên đan dược màu đỏ nuốt vào, nháy mắt khí tức đã đạt đến cao giai linh vương cảnh.
“Bạo huyết đan”
“Không ổn”
Thấy đám người này xuất hiện, không chỉ Tô Ngọc Linh thầm kêu không ổn, mà Trịnh Dương cũng đám người cũng xuất hiện trước mặt nàng cũng là gương mặt vô cùng lo lánh.
Bạo huyết đan dùng thánh giả huyết khí để luyện chế, có thể giúp người sử dụng hiến tế huyết khí để nháy mắt vô hạn tiếp cận thánh giả.
Tuy nhiên sau đó bọn họ chắc chắn sẽ bị khí huyết công tâm mà chết.
Vì thủ đoạn luyện chế quá khó khăn cùng tác dụng phụ của nó nên rất ít người luyện chế nó.
Thật không ngờ Dạ Minh tông đám người này lại điện cuồng như vậy.
“Hắc hắc, tiểu nha đầu.
Cùng ta đấu các ngươi đều phải chết.
Nhưng ép ta sử dụng đến thánh thi các ngươi hẳn cũng mãn nguyện a” Ngụy Thanh cười hắc hắc nói.
Chỉ là sắc mặt hắn vô cùng trắng, toàn thân là máu, một cánh tay đều bị cháy nát.
Thánh thi chính là thi thể của thánh giả sau khi chết, được dùng một thủ đoạn đặc thù để bảo lưu.
Có thể cùng người chiến đấu.
Tuy nhiên cùng phàm nhân lại không có khác biệt mấy.
Bởi vì thánh giả sở dĩ mạnh mẽ là do có thể điều khiển linh khí thiên địa, nay chết đi không thể làm đến tất nhiên không có tác dụng mấy.
Nhưng một khi sử dụng bạo huyết đan lại khác, vô hạn tiếp cận thánh giả, cùng với thân xác thánh giả bọn hắn sức chiến đấu có thể cói là mạnh nhất dưới thánh giả.
Tất nhiên Dạ Minh tông cũng không có nhiều thánh thi cùng bạo huyết đan.
“Hừ, Ngụy Thanh ngươi không sợ