“Tống Ngọc lời hắn nói là thật sao?” thanh âm tuy nhỏ nhưng lại vang vọng trong đầu Tống Ngọc mãi không thôi.
Hắn không biết trả lời sao a.
Phản bác không được, đồng ý thì lại càng không xong.
Dù sao thì Tuyệt Vô Thần không phải người ngu, Trịnh Dương đã nói đến mức đó chắc chắn hắn đã nắm rõ phần nào.
Vốn theo Tống Ngọc nghĩ nếu như Trịnh Dương vẫn chỉ là linh tôn cảnh hoặc cao lắm là linh hoàng cảnh vậy hắn có thể sòng phẳng đấu với Trịnh Dương sau đó giết hắn.
Nếu không thì cũng có thể nhờ đám người Tuyệt Vô Thần ra tay, dù sao tại thánh tử dưới thánh cảnh thời điểm thánh phiệt môn sẽ rất ít quan tâm đến bọn họ.
Trừ khi là kỳ tài ngút trời hay là một số đặc thù thể chất, để đảm bảo an toàn thường xuyên có người trong bóng tối bảo vệ bọn họ.
Tất nhiên hắn cùng Trịnh Dương cũng không nằm trong số đó.
“Tốt, Tuyệt tông chủ.
Nếu ngươi đã rõ ràng mọi chuyện chi bằng để ta cùng Tống Ngọc tự giải quyết a.
Như vậy thánh phiệt môn cũng sẽ không tìm các ngươi phiền toái” Trịnh Dương mỉm cười nhìn Tuyệt Vô Thần nói.
Hắn chỉ cần Dạ Minh tông không nhúng tay vào là có thể tự mình giết chết Tống Ngọc.
Tuyệt Vô Thần nghe vậy ánh mắt vô cùng thâm trầm, nhưng là hắn cũng không nói gì chỉ lặng lẽ đứng qua một bên.
Sỉ nhục, thật sự sỉ nhục hắn đời này còn chưa gặp sự tình như vậy.
Một tên thì lừa dối hợp tác cùng hắn, một tên thì trước mặt mọi người ép hắn nhượng bộ.
Hắn âm thầm thề một ngày nói đó đến Thiên châu chắc chắn không tha cho bọn họ.
Tất nhiên với điều kiện hắn có thể cùng thánh phiệt môn chống lại.
Sở dĩ hắn không ra tay với hai người tại đây là vì hắn từ miệng Tống Ngọc biết được thánh phiệt môn dù ở Thiên châu cũng tính là đỉnh tiêm.
Đại thánh cảnh không dưới mười vị, nghe nói còn có thần linh tồn tại.
Chỉ là bọn họ một mực không dám hiện thế do thiên địa pháp tắc từ Ngũ hành thánh sơn áp chế mà thôi.
Nhưng là những thần linh đó vẫn luôn có cách để ra tay a.
Thấy Tuyệt Vô Thần đứng sang một bên Trịnh Dương hướng Tống Ngọc nói: “Tống Ngọc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi”.
Sau đó hắn cũng không chần chờ, trực tiếp tản ra thánh lực hướng Tống Ngọc đánh tới.
Chỉ là thánh lực của hắn thật sự vô cùng khác với mọi người, hầu hết mọi người thánh lực đều dựa vào câu thông linh khí thiên địa, nên phần nào mang ngũ hành thuộc tính khí tức cùng màu sắc.
Còn thánh lực của Trịnh Dương tản ra đúng mà thuần một màu vô cùng trong suốt, như có như không từng vụ khí màu trắng vậy.
Nếu không để ý không thể nào nhìn rõ được.
~ oanh phốc ~
Chỉ thấy chớp mắt Trịnh Dương đã một chưởng tại đầu của Tống Ngọc đánh xuống, Tống Ngọc hắn tuy liều mình dãy dụa nhưng chỉ dựa vào linh vương cảnh tu vi há lại có thể cùng thánh giả chống lại.
Huống chi còn là Trịnh Dương, người đã từng độ kiếp thánh giả.
Thánh giả độ kiếp không chỉ giúp bọn họ sau này thành thần thời điểm dễ dàng cảm ngộ thiên địa pháp tắc hơn.
Mà còn giúp bọn họ về cơ bản lột xác thay máu.
Thân thể sẽ mạnh mẽ hơn.
Tất nhiên ở Huyền châu đều không có kiến thức về độ kiếp sự tình.
Sau khi một chưởng oanh giết Tống Ngọc, Trịnh Dương liền vung tay thu lấy xác của hắn bỏ vào túi trữ vật.
Hắn định là để sau này mang về Thiên châu cho bọn người của Tống gia xem.
Sau đó hắn không để ý ánh mắt của mọi người mà chậm rãi đi đến bên cạnh Lăng Huyền Thiên thi lễ.
Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ gật đầu, Trịnh Dương giết Tống Ngọc hắn không quá mức để ý.
Dù sao một tên thánh cảnh không giết được một tên linh cảnh thì còn tu luyện làm gì.
Cái hắn hài lòng là cách Trịnh Dương xử lý, gặp tình huống cũng không trước nhờ hắn giúp.
Mà là đánh vào tâm lý của Tuyệt Vô Thần đang cùng Tống Ngọc hợp tác, đưa ra lý do khiến hắn lại không dám tiếp tục nhúng tay vào.
— QUẢNG CÁO —
“Tốt, nếu sự tình của tiểu huynh đệ này đã xử lý xong.
Thì chúng ta cũng nên nói mục đích của Thiên Nhai lần này a” mở miệng là một lão già râu vô cùng dài, nhưng dáng vẻ của hắn lại rất trẻ.
Trông thật sự quái dị.
“Hắn, hắn thế nhưng là lão tổ của Ngự thú sơn trang Lệ Vô Ngân a”
“Thật không ngờ ngay cả hắn cũng đến”
…
Đang lúc mọi người bàn tán thì lại có một đại hán nam tử khuôn mặt hung ác mở miệng: “Lệ huynh nói rất đúng, Tuyệt tông chủ chúng ta cũng lên bắt đầu a”.
“Lâm Thánh nói rất đúng a”
“Đúng vậy là lúc nên bàn chính sự”
…
Đại hán nam tử vừa mở miệng mấy người đứng đầu các tông môn như Xích Diễm tông, Hồn Anh tông, Hạo Nhiên tông cùng đều nhanh chóng ứng theo nói.
Đại hán nam tử không ai khác chính là tông chủ Linh Ẩn tông, thế gian đều gọi hắn là Lâm Thánh, nên không ai biết tên thật của hắn là gì.
“Tốt! Nếu các vị tông chủ đều nói như vậy.
Thì Tuyệt mỗ cũng không trì hoãn nữa.
Trước tiên xin mời chư vị Thiên Huyền tông giao ra thần khí.
Để bổn thánh có thể triệu hoán thần linh” Tuyệt Vô Thần nhìn mọi người nói.
Sau đó hướng ánh mắt về phía đám người Lăng Huyền Thiên.
“Ngu ngốc, thần khí trong tay chúng ta há lại giao ra cho ngươi?” Tô Ngọc Linh nhìn hắn như nhìn tên ngốc đồng dạng.
Đừng nói là thần linh cho dù siêu việt thần linh đến đây cũng đừng mơ lấy được tích huyết kiếm a.
“Tiểu cô nương, thần khí cũng không phải là đồ vật phàm nhân có thể nhúng chàm.
Ngươi hà tất như thế không biết điều” Tuyệt Vô Thần cũng không vì bị nàng mắng mà tức giận.
Dù sao trong mắt hắn nàng cũng đã là người chết.
Hà cố gì chấp nhặt với nàng.
Đang lúc này một thanh âm vang lên: “Tuyệt Vô Thần ngươi cũng không cần đùa nghịch thủ đoạn nữa.
Ta Vạn Bảo Các đến đây cũng không rảnh xem ngươi diễn trò.
Hôm nay ta tất diệt Dạ Minh tông đám ô hợp các ngươi”.
— QUẢNG CÁO —
Mọi người theo hướng thanh âm nhìn lại thì thấy một vị nam tử trẻ toàn, khí độ bất phàm.
Chỉ là giờ phút này hắn đang dần biến ảo thân hình hóa thành một lão giả tóc muối tiêu xõa ngang vai.
Khí tức của hắn cũng dần dần tản ra, đúng là một vị đại thánh cảnh.
“Ta thiên, Vạn Bảo Các thật sự có đại thánh cảnh tồn tại?”
“Xong, mấy tông môn cấu kết với Dạ Minh tông triệt để xong”
“Cũng là Dạ Minh tông quá sơ suất, vậy mà dám cho mọi người tiến vào địa bàn nòng cốt của bọn hắn”
…
Đại thánh vừa ra toàn bộ người