Đúng như mọi người dự đoán.
Tiểu Ánh là bị chặn lại, hai tên hộ vệ kia ý tứ rất rõ ràng, không muốn để cho nàng vô dự tiệc.
“Hai vị, đây là tiểu muội của ta, mong hai vị nể mặt” Trịnh Dương thấy hai người ngăn cản Tiểu Ánh thì ôm quyền nói, hắn không lý nào bây giờ lại để Tiểu Ánh ở ngoài đợi a.
Nói xong hắn cũng là lộ rõ ra nguyên thánh cảnh trung giai khí tức.
Bởi vì hắn biết tại nơi này, muốn để người ta nể mặt ngươi phải biểu lộ ra thiên phú cùng thực lực của mình.
Hai tên hộ vệ thấy Trịnh Dương là một tên nguyên thánh cảnh cũng có chút hòa hoãn lại.
Bọn họ có thể không xem ngũ đại gia tộc ra gì.
Nhưng tên nam tử trước mắt tuổi tác chưa tới một trăm nhưng đã là trung giai nguyên thánh cảnh.
Thiên phú như vậy cho dù tại Bắc Phiệt môn cũng có thể dương danh.
Bọn hắn cũng không muốn đắc tội một kẻ có tiềm năng như vậy a.
“Ha ha, Trịnh Dương.
Tiệc hội của thánh nữ không phải a miêu a cẩu đều có thể tham gia nha” chỉ là đúng lúc này một thanh âm vang lên.
Sau đó có một tên nam tử tuấn mỹ được một nữ tử có dáng vẻ yêu kiều dìu từ trong xe ngựa bước ra.
Mặc dù hắn dáng dấp tựa hồ chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Nhưng mọi người đều biết hắn đã có hơn ba trăm tuổi.
“Chu Thắng Lâm, chuyện của ta cũng không cần ngươi xen vào” Trịnh Dương lườm hắn nói.
Tên nam tử kia không ai khác chính là con trai của Chu Hoàng, Chu Thắng Lâm.
Vốn dĩ Trịnh gia cùng Chu ra không có khúc mắc gì, nhưng không hiểu tại sao gần đây Chu gia liên tục nhắm vào Trịnh gia hắn.
Vì vậy Trịnh Dương rất không ưa Chu gia người.
Thậm chí hắn ghét người của Chu gia còn hơn Tống gia.
Dù sao thì Tống gia cùng Trịnh gia tranh phong nhiêu đời, nhưng cũng chỉ là ân oán giữa hai nhà mà thôi.
Bây giờ Chu gia nhúng tay vào thì lại là truyện khác.
“Trịnh Dương, đừng cho ngươi đột phá thánh cảnh thì có thể tại đây xằng bậy.
Ta cũng không dư hơi can thiệp vô chuyện của ngươi.
Nhưng chuyện này lại ảnh hưởng đến uy vọng của thánh nữ a” Chu Thắng Lâm vừa đưa tay sờ soạng nữ tử bên cạnh, vừa mở miệng nói với Trịnh Dương.
Cho dù Trịnh Dương trước một trăm tuổi đột phá thánh cảnh thì sao chứ.
Không mấy ngày nữa hắn cũng sẽ đích thân giết chết tiểu tử này.
Hai tên hộ vệ vốn muốn nể mặt Trịnh Dương mà cho Tiểu Ánh vào nghe được Chu Thắng Lâm nói như vậy cũng là nghiêm mặt.
Dù sao thì thánh nữ bày ra tiệc này cũng chỉ muốn nhìn thấy người có thiên phú a.
Nếu nha đầu này nhập linh cảnh dù là chỉ là vừa bước vào linh cảnh.
Bọn hắn cũng sẽ cho nàng vào.
Nhưng phàm nhân a, thật sự không có cách nào.
“Ba vị, thật xin lỗi.
Chúng ta cũng không thể phá hư quy …” đang lúc tên gác cửa hướng ba người Trịnh Dương nói, nhưng là hắn chưa kịp nó hết câu thì có một thanh âm vang lên.
“Cho ta bộ mặt cho nàng vào, thế nào?”
Thanh âm vừa vang lên, mọi người chưa kịp xem người đến là ai thì Chu Thắng Lâm đã cười ha ha nói: “Ha ha ha, ngươi? Ngươi là ai mà lại để cho người của Bắc Phiệt môn viện nể mặt …?” chỉ là hắn vừa nhìn thấy người xuất hiện thì đã ngậm miệng lại không dám nói gì.
Thân thể cũng run nhè nhẹ.
Người đến là một tên nam tử toàn thân mặc thanh bào, tay cầm một chiếc quạt giấy màu trắng đang vỗ nhè nhẹ.
Người này không ai khác chính là Bạch Vũ Hải.
Bạch Vũ Hải xuất thân có lẽ không nhiều người biết rõ, nhưng hắn tựa hồ có địa vị rất cao tại Liệp Hoành thương hội.
Thậm chí nghe đồn chủ sự của Liệp Hoành thương hội tại Phi Linh thành thật ra là hắn.
Chỉ là hắn không ra mặt mà để Lạc Ngữ Yên đại diện mà thôi.
Càng nghĩ Chu Thắng Lâm càng hoảng sợ không thôi, hắn thầm mắng mình sao lại lanh mồm như vậy a.
Liệp Hoành thương hội, dù cho chỉ là một phân bộ tại Phi Linh thành cũng không phải Chu gia hắn có thể đối chọi.
Huống chi Bạch Vũ Hải thực lực vẫn còn đó, chính là một vị thánh tôn cảnh a.
Tuổi tác của Bạch Vũ Hải thậm chí còn nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Bạch Vũ Hải cũng không để ý đến lời nói của Chu Thắng Lâm, càng không để ý đến thân thể hắn đang run rẩy.
Hắn chỉ nhẹ bước đến trước cửa sau đó đưa một chiếc thiếp mời cho tên gác cửa.
Lại cũng không để ý hai người mà nhẹ ôm quyền hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Tại hạ Bạch Vũ Hải có thể coi là một nửa chưởng sự của Liệp Hoành thương hội tại nơi đây.
Hân hạnh cùng Lăng huynh gặp mặt”.
— QUẢNG CÁO —
Hắn hai tay ôm quyền cử chỉ rất nho nhã, nhưng mắt hắn lại chăm chú đánh giá Lăng Huyền Thiên.
Sở dĩ hắn sẽ vì Lăng Huyền Thiên đứng ra tất nhiên là vì đan phương trú nhan đan mà Lạc Ngữ Yên đã sử dụng.
Chính xác là đan phương thật.
Hơn nữa Lạc Ngữ Yên đánh giá Lăng Huyền Thiên rất cao, nên hắn cũng muốn biết Lăng Huyền Thiên rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Chỉ là nhìn đi nhìn lại tên tiểu tử này ngoại trừ có chút tà khí từ vệt mi văn kia, thì thật không có gì đặc biệt a.
Hơn nữa tu vi còn yếu đến thảm thương, chỉ là linh tôn cảnh.
Nhưng hắn cũng không có chút gì tỏ ra coi thường Lăng Huyền Thiên, bởi vì hắn biết kẻ có thể lấy ra đan phương lại không sợ người khác chiếm đoạt há lại đơn giản như vậy.
Đối diện với hắn chào hỏi Lăng Huyền Thiên cũng chỉ nhẹ gật đầu.
“A, hóa ra là Liệp Hoành thương hội, Bạch công tử.
Mời vào mời vào” tên hộ vệ gác cửa sau khi xem xét thiếp mời cũng đánh giá Bạch Vũ Hải thì vô cùng cung kính nói.
Liệp Hoành thương hội a, không có mấy thế lực có thể đắc tội bọn họ.
Huống chi Bạch Vũ Hải địa vị phi thường cao.
“Chư vị, mời” Bạch Vũ Hải thì nhẹ làm cử chỉ mời bốn người Lăng Huyền Thiên vào.
Tất nhiên lúc này hai tên gác cửa cũng không ngăn cản Tiểu Ánh nữa.
“Hừ, phàm cảnh cũng có thể tiến vô.
Vậy mà chúng ta linh hoàng cùng linh vương cảnh đều không thể vô a”
“Ngươi lại muốn cùng nàng so sánh? Người ta thế nhưng là có Liệp Hoành thương hội tầng này quan hệ”
“Cũng đúng, tán tu chung quy vẫn là tán tu a”
…
Mọi người đứng ngoài thì bàn tán không thôi.
Nhưng cũng không ai dám lớn tiếng, dù sao thì tại Phi Linh thành có mấy người dám nói xấu Bắc Phiệt môn, hơn nữa còn có Liệp Hoành thương hội a.
Bên trong đại sảnh của Bắc Phiệt môn viện lúc này, đã có rất nhiều người tụ tập.
Mọi người đều tìm vị trí bàn của mình để ngồi, bởi vì trên thiệp mời đều có số bàn của bọn họ.
Đây chính là cách phân chia đẳng cấp của các thế lực.
Bàn ở giữa cùng trên cao nhất tất nhiên là của thánh nữ Bắc Phiệt môn Hạ Như n rồi.
Ở gần nàng nhất thì có chỗ ngồi của Liệp Hoành thương hội.
Bên dưới thì là năm đại gia tộc cùng một số gia tộc nhỏ lẻ khác.
Lăng Huyền Thiên thì cùng Trịnh Dương ba người ngồi tại vị trí của ngũ đại gia tộc.
Mặc dù Bạch Vũ Hải muốn mời hắn lên bàn của Liệp Hoành thương hội ngồi.
Nhưng hắn lại từ chối.
Bởi vì sở dĩ hắn đến đây cũng là vì Trịnh Dương muốn hắn đi cùng thôi.
Còn mục đích của Trịnh Dương đương nhiên Lăng Huyền Thiên biết.
Còn tại sao hắn dẫn La Khinh Sương cùng Tiểu Ánh theo là vì muốn hai người mở rộng tầm mắt.
Cũng như có chút hiểu rõ về thế lực tại Phi Linh thành.
Về phần Tần Phong cùng