Xung quanh mọi người thấy La Khinh Sương nhìn sang thì đều cúi đầu không dám nhìn nàng.
Không thấy ngay cả một vị thánh tôn cảnh cũng bị nàng một chưởng đánh đến trọng thương sao.
Cũng không phải là không có người mạnh hơn La Khinh Sương tại đây, nhưng bọn họ há lại đi hùa theo lời nói của Liễu Bằng.
Hơn nữa không ai nguyện ý đắc tội một người thiên phú vô cùng cao như nàng.
Thậm chí còn có thể là người từ Trung châu đến a.
La Khinh Sương thấy đám người như vậy cũng không tiếp tục nói gì.
Chỉ nhẹ lườm mọi người một lần sau đó nhẹ ngồi xuống.
Không lại đi bận tâm đến mọi người, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hạ Như Ân thấy mọi người an tĩnh lại mới từ từ mở miệng: “Tốt, nếu Trịnh gia đã chứng minh được thực lực của mình.
Ta tin tưởng mọi người sẽ không còn ý kiến gì.
Bất quá …”
Nói đến đây nàng dừng lại một chút, sau đó nhìn sang phía Liễu Bằng đang được hai người hầu đỡ lên lạnh lùng nói: “Bất quá Liễu Bằng không có thực lực lại muốn vu khống người khác.
Hơn nữa tại yến tiệc của bản thánh nữ gây sự.
Ta đại diện Bắc Phiệt môn phạt các ngươi trong vòng mười năm không được tuyển chọn thánh tử.
Hơn nữa mười năm này số cống phẩm nộp lên cũng tăng gấp năm lần”.
“Cái gì?”
Nghe Hạ Như Ân nói như thế mọi người sắc mặt đều lạ kinh sợ.
Đặc biệt là Liễu Bằng cùng bọn người hầu của hắn.
Mười năm không được tuyển chọn thánh tử.
Đây không khác gì kêu bọn họ không được bồi dưỡng hậu bối, thậm chí còn mang số tài nguyên cần để bồi dưỡng hậu bối nộp lên cho Bắc Phiệt môn.
Vậy sau này Liễu gia bọn họ sẽ càng lúc càng đi xuống a.
“Hạ Như Ân, ngươi cũng không cần tuyệt như thế đây.
Khụ khụ” Liễu Bằng mở miệng hướng nàng nói.
Chỉ là nói chưa hết câu đã thổ huyết không ngừng.
Dĩ nhiên một chưởng kia có La Khinh Sương thật sự khiến hắn thương tổn căn cơ.
Mọi người nghe hắn nói thì đều mộng.
Dám gọi thẳng tên thánh nữ? Đừng nói bọn họ Liễu gia là thế lực phụ thuộc.
Cho dù những thế lực lớn khác cũng không có mấy cái dám gọi thẳng tên nàng như vậy a.
~ ầm ~
“Tốt, tốt.
Liễu gia thật sự can đảm a” Hạ Như Ân nghe hắn nói như thể cũng không nhịn được nữa, vỗ bàn đứng lên muốn hướng Liễu Bằng ra tay.
Đúng lúc này từ ngoài cửa đại sảnh vọng lên một thanh âm: “Ha ha, Như Ân muội ngươi bớt giận a”.
Theo sau đó là một thanh niên nam tử từ cửa bước vào.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, trên ngực còn đeo một cái huy hiệu của Đan Các.
Hơn nữa từ huy hiệu có thể nhìn ra hắn là một vị thất phẩm luyện dược sư.
Sau lưng hắn là một lão già tướng ta gầy gò, nhưng vô cùng cao.
Một bộ râu trắng từ cằm xuống ngang bụng trông vô cùng buồn cười.
Nhưng không có một người nào dám cười cả, bởi vì hắn là một vì đại thánh cảnh.
— QUẢNG CÁO —
~ phốc ~
Chỉ là mọi chuyện đều có ngoại lệ.
Vốn dĩ nơi mọi người đều đang an tĩnh đánh giá hai ngươi ngoài cửa thì một tiếng cười vang lên.
Tiếng cười tựa như là ai đó đã nhịn không nổi rồi mới phát ra.
Khi mọi người nhìn về hướng thanh âm thì thấy một tiểu nữ hài tầm mười một mười hai tuổi.
Gương mặt thanh tú, ưa nhìn tay nàng đang che lấy miệng mình.
Hiển nhiên là tiếng cười là của nàng phát ra rồi.
Nàng không ai khác chính là Tiểu Ánh.
Vốn dĩ lão giả ngoài cửa cũng không quá để tâm đến nàng, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nữ hài.
Hơn nữa chưa chắc là nàng là vì tạo hình của hắn mới cười a.
Nhưng thanh âm tiếp theo lại khiến hai mắt hắn như phát hỏa: “A, ca ca.
Không phải lỗi tại ta nha.
Ta đã cố nhịn nhưng lão già kia thật quá mắc cười a.
Nhìn râu hắn sợ còn hài và nhiều hơn tóc ta a”.
Lăng Huyền Thiên thấy biểu hiện của nàng chỉ là lắc đầu cười mỉm.
Hắn cũng không quá quan tâm đến lão già kia có phản ứng gì hay không.
Khi nói chuyện Tiểu Ánh đã cố che miệng để âm thanh nhỏ lại, nhưng ở đây toàn thánh cảnh há lại không nghe thấy lời nàng nói.
Lão già đại thánh cảnh kia thì tự nhiên không cần phải nói, hắn tất nhiên là người nghe rõ nhất rồi.
Tuy hắn tạo hình kỳ khôi nhưng trước giờ hắn ghét nhất là người ta cười cợt ngoại hình hắn.
Còn tại sao hắn không biến ảo thân hình ư? Đường đường một vị đại thánh cảnh lại phải thay đổi tạo hình vì người khác sao?
Hắn cũng không quan tâm ngồi ở kia là ai trực tiếp đánh ra một quyền về phía Tiểu Ánh.
Ở tại Phi Linh thành này, thậm chí là toàn bộ Bắc châu.
Không có mấy người mà Đan Các không dám đắc tội.
“Đoạn Lãng mau bảo hắn dừng tay” Hạ Như Ân thì nhìn nam tử kia lớn tiếng hô.
Dù sao đây là yến tiệc của nàng bày ra, nếu để một người không được mời vô giết người vậy danh tiếng của nàng để đâu.
Sau này ai lại dám tham gia tiệc hội của nàng.
Nàng cũng không dám hướng sư tôn nhờ sư tôn ra tay, bởi vì dù sao Đoạn Lãng cũng là người của Đan Các hơn nữa uy vọng rất không nhỏ.
Chưa tới ba trăm tuổi đã là thánh tôn cảnh hơn nữa còn là thất phẩm luyện dược sư.
Cho dù Bắc Phiệt môn cũng không dám quá đỗi đắc tội hắn.
Nàng cũng là phần nào đoán ra được kẻ đứng sau Liễu gia là ai rồi.
Thật đúng là nuôi ong tay áo a.
Hạ Như Ân mở miệng Đoạn Lãng cũng không quá quan tâm thản nhiên nói: “Như Ân muội, sự tình của Khôi lão ta cũng không có cách nào nhúng tay a”.
Nghe hắn nói như vậy Hạ Như Ân ánh mắt trầm xuống.
Nàng cũng không tiếp tục mở miệng.
Nhưng sự tình này nàng chắc chắn sẽ toàn bộ tính lên đầu Liễu gia.
— QUẢNG CÁO —
Những người khác trong đại sảnh thì chỉ nhàn nhạt cười trên nỗi đau khổ của người khác mà thôi.
Mắt thấy một quyền của lão giả gọi là Khôi lão kia sắp trúng vào người Tiểu Ánh chỉ thấy nàng vô cùng hoảng sợ nhắm mắt lại lớn tiếng hô