Thấy Hàn Quang Nam đứng ra giải vây cho Lăng Huyền Thiên mọi người đều nghi hoặc không thôi.
Theo lý mà nói Băng Ngọc cung hẳn là cũng không muốn tùy tiện trêu chọc người của Đan Các a.
Nhưng rất nhanh Hàn Quang Nam lại tiếp tục mở miệng: “tài nguyên trong động phủ người có thực lực có thể tranh giành.
Bất quá ngươi cũng là phải có năng lực giữ lấy a”.
Lúc nói câu này Hàn Quang Nam đã đưa mắt lạnh lùng nhìn năm người Lăng Huyền Thiên.
Hiển nhiên hắn cũng có ý tứ cướp đoạt đan phương trong tay Lăng Huyền Thiên.
“Tốt, chư vị ta thấy chúng ta hẳn là không nên làm khó tiểu huynh đệ kia a.
Theo ta thì chúng ta cứ mỗi nhà sao chép một bản đi” thấy mọi người đều nhắm đến Lăng Huyền Thiên, Hàn Bắc Huyên nhẹ giọng nói.
Theo hắn thấy Lăng Huyền Thiên thực lực không thấp, lại thêm đám người Thiên môn kỳ bí kia.
Nếu như thực sự xung đột vậy chưa chắc có quả ngon để ăn.
Vì vậy hắn mới chủ động kêu mọi người sao chép bản đan phương kia.
Hắn tin rằng Lăng Huyền Thiên cùng đa số mọi người đều đồng ý.
“Tuyệt đối không được!” Hàn Bắc Huyên vừa dứt lời thì Võ Ngưu đã vội lên tiếng.
Nói đùa, nếu đan phương cứ như vậy sao chép số lượng lớn vậy Đan Các chẳng phải sẽ càng lúc càng yếu đi sao.
Ai không biết phần lớn luyện dược sư tìm đến bọn họ đều là vì đan phương.
Nếu như lần này đan phương được sao chép số lượng lớn đi ra, như vậy sau này sẽ còn có những đan phương khác cũng bị sao chép đi.
Như vậy sẽ có mấy người chịu gia nhập Đan Các nữa đây.
Chính vì vậy hắn tuyệt đối không để việc này xảy ra.
Cho dù có phải hủy đi những tờ đan phương kia cũng không để người khác có được.
“Chuyện này há lại ngươi có thể quyết định” lúc này một mực im lặng Mộc Hoa Lê cũng mở miệng.
Khí tức cao giai đại thánh cảnh trên người nàng đều hoàn toàn tản ra.
Nhiệt độ xung quanh cũng tựa như cảm ứng được cảm xúc của nàng đột nhiên giảm xuống.
“Thủy linh chi thể!” thấy Mộc Hoa Lê phản ứng Võ Ngưu nhẹ than một tiếng.
Cặp mắt hắn nhìn chằm chằm Mộc Hoa Lê rất kiêng dè.
Mặc dù tu vi của hắn cùng Mộc Hoa Lê là tương đồng.
Nhưng hắn biết chỉ dựa vào thủy linh chi thể của nàng, hắn là không địch lại.
Thiên sinh linh thể chẳng những giúp người sở hữu tu luyện nhanh hơn.
Hơn nữa còn giúp bọn họ câu thông linh khí thiên địa dễ dàng.
Do đó tại thời điểm thánh cảnh chính là lúc bọn họ bộc lộ thể chất của mình tốt nhất.
Bởi vì thánh cảnh chiến đấu đa phần là dựa vào linh khí thiên địa xung quanh.
Chính vì thế nếu như người câu thông được nhiều linh khí thiên địa hơn đối phương, phần lớn chiến thắng đã nằm trong tay ngươi.
Tất nhiên còn phải xét một số phương diện khác như vũ khí, công pháp, kỹ năng chiến đấu ….
Nhưng người của Đan Các phần lớn thời gian đều dành để luyện đan.
Vì thế sức chiến đấu cùng giai thường là thấp hơn một bậc.
Bây giờ lại gặp Mộc Hoa Lê ra mặt, Võ Ngưu lại không biết nên làm như thế nào.
“Ha ha” đúng lúc này một tiếng cười vang lên.
Mọi người đưa mắt nhìn lại thì thấy một tiểu nữ tử đang nhìn bọn họ ôm bụng cười.
Người này không phải Tiểu Ánh thì là ai.
“Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì? Chán sống sao?” — QUẢNG CÁO —
“Ta cười các ngươi ngu ngốc a! Hẳn là không biết sự tình không phải các ngươi có thể quyết định đi” Tiểu Ánh nhìn Võ Ngưu như nhìn tên ngốc nói.
Mấy người này làm như ăn chắc bọn nàng nên chưa gì đã nghĩ đến chuyện đan phương rồi.
Bọn họ không biết là Lăng Huyền Thiên cũng đang muốn mượn bọn họ để Thiên môn dương danh sao.
“Muốn chết” thấy một tiểu nha đầu lại dám khinh thị mình như thế.
Võ Ngưu tức giận gầm lên một tiếng.
Sau đó khí tức cao giai đại thánh cảnh hoàn toàn hiện ra.
Một cặp chùy to đùng cũng xuất hiện trong tay hắn.
Thân hình của hắn cũng biến mất.
Chớp mắt một cái đã xuất hiện trước đám người Lăng Huyền Thiên, nện xuống một chùy.
Sở dĩ hắn trực tiếp ra tay một phần là vì bị Tiểu Ánh làm tức giận.
Nhưng hắn cũng là mượn cơ hội này cách xa Mộc Hoa Lê để đỡ bị xấu mặt.
Dù sao thì hắn cũng không dám tranh cãi với nàng.
~ ầm ầm ~
Mắt thầy cặp chùy kia sắp nện chúng năm người Lăng Huyền Thiên chỉ thấy một tên nam tử đeo mặt nạ cầm một cây trường thương giơ lên.
Chặn lại thế công của Võ Ngưu.
Cũng là để cặp chùy đó dừng lại giữa không trung.
Người ra tay đúng là Tần Phong.
“Nhất phẩm thánh khí?”
“Lại là một vị đại thánh cảnh cao giai”
“Từ khi nào Bắc châu lại có một cao thủ dùng thương a”
…
Đám người ở đây thấy Tần Phong ra tay thì ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ dù sao cũng là sống vạn năm thánh giả.
Tất nhiên hiểu rõ Bắc châu trong lòng bàn tay.
Vậy mà tự nhiên lại ra một tên đại thánh cảnh lại còn dùng thương.
Thật không nghĩ ra được người nào như vậy a.
Chắc lẽ Thiên môn thật là từ Trung châu hay Nam châu tới sao?
~ oanh oanh ~
Mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao.
Nhưng thân là người trong cuộc Tần Phong cũng không rảnh để ý đến bọn họ.
Sau khi chặn lại một chùy kia, hắn đã trực tiếp hướng Võ Ngưu tấn công.
— QUẢNG CÁO —
~ ầm ầm ~
“Võ Ngưu lại mạnh như vậy sao?”
“Thật là kỳ lạ.
Theo lý hắn hẳn là không thể cùng tên kia chống đỡ lâu như vậy a”
Đám người thấy hai người đã giao thủ hơn trăm chiêu thì kinh ngạc không thôi.
Dù sao Võ Ngưu tuy cũng là đại thánh cảnh cao giai nhưng hắn trong đại thánh cảnh cao giai hẳn là thuộc tóp yếu nhất.
Bởi vì hắn chủ yếu dùng đan dược cưỡng ép luyện hóa tăng lên tu vi.
Hơn nữa rất ít khi thực chiến.
Nhưng tên nam tử đeo mặt lạ kia lại khác a.
Hắn thế công dũng mạnh, hơn nữa thân thể rất linh hoạt.
Hẳn là thực lực rất mạnh.
Sao có thể bị Võ Ngưu cầm hòa lâu như vậy được.
“Thật quen a” đứng