Hồ Nguyệt vừa nói ra cũng khiến ba người La Khinh Sương tò mò hướng Lăng Huyền Thiên chờ hắn trả lời.
Tại Thiên môn cũng có rất nhiều linh thú cấp thấp tồn tại.
Bọn họ chính là theo Hồ Nguyệt mà tới.
Hầu hết đều có linh trí của riêng mình.
Vì vậy quan hệ với bọn người Tiểu Ánh cũng không tệ.
Nến bọn họ cũng hy vọng linh thú cũng có cơ hội tiến vào thiên ngoại a.
“Phàm là sinh linh.
Chỉ cần có thể tiến vào Thiên môn leo lên tòa cung điện này, sau này đều có thể tiến đến thiên ngoại” Lăng Huyền Thiên mỉm cười nhìn bốn người nói.
Đối với hắn mà nói linh thú cùng con người cũng không có khác biệt gì mấy.
Chỉ cần là sinh linh đản sinh ra linh trí đều có thể cùng nhân loại hưởng được đãi ngộ như nhau.
Tất nhiên không phải ai cũng nghĩ như hắn vậy.
“Đa tạ công tử” Hồ Nguyệt nghe Lăng Huyền Thiên nói thì nhẹ nở một nụ cười xinh đẹp nói.
Tuy nàng xuất thân từ hồ tộc thân phận cao quý hơn nhiều so với những linh thú khác.
Nhưng cuối cùng nàng cũng là linh thú.
Tất nhiên muốn bọn họ cũng có cơ hội như mình.
“Tốt, trước mắt tập trung bồi dưỡng đệ tử cùng tìm hiểu tin tức của các thế lực tại Thiên châu đã” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
Sau đó hắn nhìn xuống phía bên ngoài mê vụ sâm lâm khẽ “ồ” lên một tiếng.
Rồi cùng đám người rời khỏi cung điện bên trên không trung tiến đến bên ngoài Mê vụ sâm lâm.
Lúc này tại bên ngoài Mê vụ sâm lâm đang đứng một vị hòa thượng, tay cầm tích trượng gương mặt anh tuấn.
Không phải Giới Không thì ai?
Hắn đứng ở đó nhưng ánh mắt một mực đặt tại tòa Thiên môn trên không trung kia.
Nhưng hắn cũng không bước vào bên trong Mê vụ sâm lâm.
Hiển nhiên hắn có chút sợ hãi thủ đoạn của Thiên môn.
“A, hòa thượng.
Ngươi đến nơi này làm gì a? Đừng nói với ta là người muốn gia nhập Thiên môn a” mở miệng nói chuyện đúng là Hồ Nguyệt.
Nàng tất nhiên không để Lăng Huyền Thiên phải mở miệng.
Dù sao thì thân phận hắn tuy người ngoài không biết nhưng tại Thiên môn ai cũng biết hắn mới thật sự là chủ nhân nơi này.
“A di đà phật! Bần tăng tới đây cũng không phải vì gia nhập Thiên môn.
Ta tới đây là muốn cùng Lăng thí chủ làm một cuộc giao dịch” Giới Không một tay giơ trước ngực hướng Lăng Huyền Thiên nói.
“Nói nghe thử” Lăng Huyền Thiên cũng không quá ngạc nhiên.
Thản nhiên mở miệng.
— QUẢNG CÁO —
“Ta muốn đi theo Lăng thí chủ một năm, hy vọng củng cố bản tâm của mình a”
“Hòa thượng thối, ngươi là ngốc sao? Ngươi đi theo ca ca ta thì chúng ta có điểm tốt gì a! Sao lại được xem như giao dịch đây” Tiểu Ánh lườm Giới Không nói.
Nàng tuy còn nhỏ nhưng biết giao dịch là đôi bên cùng cảm thấy có lợi a.
Chứ để tên hòa thượng này đi theo bọn họ nào có lợi ích gì.
Ngược lại hắn lại được rèn luyện bản tâm như vậy là lợi người mà không lợi mình a.
Hơn nữa sau này nếu hắn lại hô lên khẩu hiệu trừ ma vệ đạo đối với Thiên môn có ý đồ xấu như vậy không phải là mua dây buộc chân mình sao.
“A” Giới Không hơi chút thất thố a một tiếng.
Vốn theo hắn nghĩ có một người thiên phú cùng thực lực cao như hắn đi theo hẳn là Lăng Huyền Thiên chắc chắn không từ chối.
Hơn nữa còn có thể từ hắn đánh quan hệ lên Phật tông chính tông tại Trung châu.
Nhưng bây giờ Tiểu Ánh nói như vậy làm hắn có chút không biết trả lời sao a.
Hắn sao lại quên mất mấy người này thực lực đều mạnh hơn hắn đây.
Hơn nữa tựa hồ bọn họ cũng không có để mắt đến Phật tông hay Ma tông gì cả nha.
“Ngươi muốn đi theo ta sao?” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn Giới Không nói.
“Đúng vậy! Bất quá ta cũng chỉ có thể đi theo ngươi một năm.
Hơn nữa nếu sự tính có liên quan đến Phật tông hoặc là tùy tiện tạo sát nghiệp, ta sẽ không nhúng tay vào” Giới Không tưởng Lăng Huyền Thiên có ý lợi dụng hắn cùng với Phật tông nên vội mở miệng.
Từ ngữ khí của Lăng Huyền Thiên hiển nhiên là có chuyện cần hắn làm a.
“Tốt! Nếu ngươi có thể leo lên tòa Thiên môn kia.
Ta sẽ cho người theo bên cạnh ta một năm” Lăng Huyền Thiên mỉm cười nhìn Giới Không nói.
Sau đó hắn nhẹ vung tay lên.
Tức thì tại phía dưới cung điện Thiên môn trên không trung xuất hiện một bậc thang vô cùng dài.
Nối liền từ mặt đất lên đến cửa điện.
Bậc thang có tổng cộng chín trăm chín mươi chín bậc.
Hầu như tất cả bậc thang đều là một màu trong suốt.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy cứ cách một trăm mười bậc sẽ có một bậc thang có thuần một màu sắc vô cùng đậm.
Mỗi bậc đó đều có màu sắc khác nhau như xanh đỏ tím vàng lục lam, ….
Mãi cho đến bậc cuối cùng là có đủ tất cả các màu sắc trước đó của những bậc có màu sắc kia.
Tạo ra một bậc thang tựa như pha lê vậy.
Nhưng cho dù là đứng từ xa nhìn vào bọn họ đều cảm thấy từng tia chết chóc tại bậc thang cuối cùng đó.
Giới Không còn tốt, nhưng bốn người còn lại thì đều là ánh mắt tối sầm lại.
Bọn họ đã đi qua một lần tất nhiên biết bậc thang đó khó đi như thế nào a.
Cho dù là La Khinh Sương được Lăng Huyền Thiên khen ngợi là có thể chất lợi hại nhất trong đám người cũng chỉ đi tới bật chín trăm mười mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Còn như Tần Phong cùng Hồ Nguyệt cũng chỉ có thể đi đến bậc tám trăm mà thôi.
Cho dù là Tiểu Ánh cũng chỉ là đến bậc thứ chín trăm là lại không thể đi tiếp.
Cũng may chỉ cần có thể thông qua bậc bảy trăm chín mươi chín là có thể tiến vào Thiên môn.
Chứ nếu phải đi qua chín trăm chín mươi chín bậc thang đó chắc chắn bọn họ đều từ bỏ tiến vào thiên ngoại a.
“Thật sự chỉ cần tiến vào cung điện đó sao?” Giới Không hướng Lăng Huyền Thiên dò hỏi.
Tuy hắn nhìn ra bậc thang kia bất phàm nhưng nếu hắn muốn có thể trực tiếp dùng thánh lực xông qua a.
Nếu không thì ngự không tiến vào cũng được a.
“Không, ngươi hẳn là chỉ cần đến bậc thứ chín trăm là được” Lăng Huyền Thiên sao lại không nhìn ra ý nghĩ