“Cái gì?”
Đám người nghe thấy Hồ Nguyệt kêu Lệ Ứng Long cút thì có chút mộng.
Tuy bọn họ biết thực lực của mấy người Lăng Huyền Thiên rất mạnh.
Thân phận cũng có chút thần bí.
Nhưng bọn họ phải biết Lệ Ứng Long cùng Lữ Hoàng Yên thân phận hoàn toàn khác nhau a.
Lữ Hoàng Yên tuy có thiên phú cao, địa vị của hắn tại Đào Hoa các cũng không thấp.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đệ tử mà thôi.
Đào Hoa các chắc chắn sẽ không vì hắn mà xung đột với thế lực thần bí sau lưng đám người Lăng Huyền Thiên.
Nhưng Lệ Ứng Long lại không giống a.
Hắn là thiếu tông chủ của Thánh kiếm môn.
Tương lai chính là Thánh kiếm môn tông chủ, quyết định của hắn cũng sẽ là quyết định của toàn bộ Thánh kiếm môn.
Bây giờ ngươi lại dám bảo hắn cút, chẳng lẽ là muốn công khai cùng Thánh Kiếm môn va chạm sao.
Hơn nữa mặt mũi của hắn cũng là đại diện cho bộ mặt của Thánh kiếm môn a.
Bây giờ ngươi lại trước mặt nhiều người như vậy kêu hắn cút.
Chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
Bởi vì nếu như bỏ qua sẽ làm mất thanh danh của toàn bộ Thánh kiếm môn.
Đúng như mọi người nghĩ, Lệ Ứng Long vừa nghe xong một chữ “cút” này.
Thân thể hắn có chút run nên vì tức giận.
Từ trước đến giờ, hắn đi đến nơi nào là đều được mọi người cung cung kính kính.
Bây giờ lại bị một nữ tử không rõ lai lịch đuổi đi.
Thật sự là vô cùng mất mặt.
Tuy hắn vô cùng giận dữ nhưng rất nhanh kiềm chế lại tinh thần, sau đó hướng Hồ Nguyệt gằn giọng nói: “Tốt, cô nương thật đúng là kiêu ngạo.
Bản thiếu chính là thưởng thức loại nữ nhân như vậy.
Bất quá nữ nhân như vậy đợi bản thiếu chơi xong chắc chắn chỉ có một con đường chết”.
“Muốn chết” nghe hắn nói như vậy Hồ Nguyệt há lại có thể chịu đựng.
Nàng trực tiếp một chưởng hướng bụng của Lệ Ứng Long đánh tới.
~ oanh ầm ầm ~
Lệ Ứng Long cũng không ngờ rằng nữ tử này nói động thủ là động thủ.
Có chút không phòng vệ, bị nàng một chưởng đập bay ra ngoài tửu lâu.
Rơi từ trên lầu hai rơi xuống.
~ phốc phốc ~
“Đại … đại thánh cảnh” Lệ Ứng Long sau khi rơi xuống thì nhẹ phun ra một ngụm máu.
Miệng kinh hãi thốt lên.
Hắn thật sự không ngờ tùy tiện nhìn trúng một vị cô nương vậy mà cũng là đại thánh cảnh.
Cũng may nàng kia cũng chỉ là tùy tiện một kích, nếu không cho dù hắn có dùng hết sức lực cũng chưa chắc có thể tiếp nổi một chiêu của nàng.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng hắn cũng không sợ hãi.
Mà ngược lại, ánh mắt của hắn đã lộ ra từng tia sát khí lóe lên xong lại biến mất.
Hắn cũng không ở lại đây mà trực tiếp rời đi.
Bởi vì hắn biết mình còn dây dưa chắc chắn chỉ ăn thiệt thòi.
Nhưng hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
“Tốt, bản thiếu nhớ kỹ các ngươi.
Thù này tất báo” đợi khi bay ra một đoạn xa, thanh âm của hắn mới vang lại trong tai mọi người.
Nghe vậy đám người tại tửu lâu lắc đầu cười không thôi.
Thật đúng là thực lực không được lại thích sính ngạch a.
Bất quá bọn họ đều biết kế tiếp sẽ có chuyện hay để xem.
Nhưng cũng không ai ở lại tửu lâu, mà lần lượt rời khỏi.
Bởi vì bọn họ biết còn ở lại trong này chắc chắn sẽ gặp nạn.
Thánh kiếm môn há lại có thể bỏ qua chuyện này.
Tuy Bắc thành có quy định cấm tranh đấu, nhưng lại có mấy nhà thật sự làm theo đây.
Chỉ cần không phải là thế lực lớn va chạm với nhau, tất cả đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu không ai cũng có thể đắc tội với bọn họ a.
“Thật là phiền phức” Tiểu Ánh nhìn hướng Lệ Ứng Long bay đi than nhẹ một tiếng.
Không hiểu hôm nay ra đường gặp chuyện gì a.
Cổng thành thì bị người cản lại, ngang đường thì bị người gây sự.
Đến khi ngồi ăn cũng có kẻ đến tìm phiền phức.
“Công tử, chúng ta có hay không trước lui đi?” Giới Không hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
Hắn cũng không phải sợ đám người Lăng Huyền Thiên xảy ra chuyện.
Mà là sợ Thánh kiếm môn chui đầu vào rọ a.
Thần chết không tìm đến ngươi, người lại tự tìm đến người.
Thật đúng là ngại mình sống lâu nha.
“Không cần!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên mở miệng.
Hắn vô cùng thong dong cùng nhàn nhạ tận hưởng từng món ngon mỹ vị tại nơi này.
Dù sao hắn cả đời ngộ đạo thật không có mấy khi được tận hứng.
Còn về chuyện đám người Thiên kiếm môn gây sự, hắn há lại có thể để trong lòng.
Nếu bọn họ không đến còn tốt.
Nhưng nếu bọn họ tự tìm đường chết, hắn cũng không ngại ra tay nha.
Dù sao thì đạo thể của hắn đang cần triệt để dung hợp, nên ra tay càng nhiều càng có lợi.
Nhưng hắn cũng sẽ không vì thế mà tùy tiện ra tay.
Đúng lúc này, một tên tiểu nhị đi ra sau đó khom mình hướng đám người Lăng Huyền Thiên nói: “Các … các vị khách quan thứ lỗi.
Quán của chúng ta hôm nay có chút việc nên phải đóng cửa sớm.
Mong chư vị lượng thứ”.
Hắn nói chuyện có chút gấp gáp, lại còn bị vấp.
Hiển nhiên là vì sợ a.
Dù sao thì đây cũng là một tửu lâu bình thường mà thôi.
Hắn lại là một tên phàm cảnh nên cũng rất sợ đắc tội với đám người này.
Nhưng lão bản kêu hắn ra thì hắn sao có thể không ra đây.
Lão bản không muốn đắc tội đám người này, lại càng không muốn đắc tội Thiên kiếm môn.
Nên đành phải để hắn ra mặt, nếu chết thì cũng là hắn chết trước a.
— QUẢNG CÁO —
Nghe vậy Lăng Huyền Thiên nhẹ lắc đầu.
Còn Tiểu Ánh thì ném luôn cho hắn một túi linh thạch sau đó mở miệng: “Chúng ta mua luôn cái tửu lâu này còn không được sao?”
“Không … không tuyệt đối không thể” ngay lúc tiểu nhị đang tính cầm lấy túi linh thạch thì một tên trung niên mập lùn ăn mặc sang trọng.
Chớp mắt ngăn cản trước người hắn.
Cầm lấy túi linh thạch sau đó trả lại cho Tiểu Ánh.
Đáng nói là hắn vậy mà lại là một tên linh hoàng cảnh.
Thật không bình thường.
Dù sao thì đây hẳn cũng chỉ là một tòa tửu lâu bình dân thôi a.
Sau khi để lại túi linh thạch cho Tiểu Ánh tên trung niên mập mạp vội vàng mở miệng: “Các vị đại nhân xin thứ tội.
Lầu các cùng các tòa nhà làm sinh ý tại nơi này