Sau tháng ba, trời nóng dần lên. Năm ngoái vì đại tuyển mà không đi tránh nóng được, năm nay ai nấy đều mong ngóng ngày đến hành cung. Không chỉ vì thời tiết mát mẻ mà còn vì luật lệ trong hành cung thoải mái hơn, có cả nhiều cảnh đẹp mà trong cung không có.
Nữ nhân trong cung ấy à, bị nhốt trong một không gian bao lớn ấy, luôn cảm thấy ngột ngạt. Có hiền lương thục đức thế nào thì cũng muốn được nhìn thấy những thứ mới mẻ.
Nhưng hoàng cung lúc này đã không giống với những năm trước nữa rồi.
Những năm đầu, người trong hậu cung không nhiều, lúc đi tránh nóng dẫn tất cả theo cũng không tốn nhiều công sức. Nhưng bây giờ, trải qua vài lần đại tuyển, hậu cung lại lần lượt có thêm mấy hoàng tử công chúa, nếu ai nấy đều đi thì không khỏi cồng kềnh quá, cho nên phải có sự chọn lọc.
Vì thế, Vĩnh Tin Cung lại trở nên náo nhiệt. Rất nhiều phi tần không dám quấy rầy Hạ Vân Tự nên bèn đi tìm Hàm Ngọc nhờ nói hộ, đến nỗi Hàm Ngọc phải trốn đến Duyên Phương Điện.
Hàm Ngọc nói với Hạ Vân Tự: "Nương nương yên tâm, thần thiếp chưa từng nhận lời nhờ vả của bất kỳ ai, tuyệt đối sẽ không gây phiến phức cho người."
Hạ Vân Tự cười hiền hòa: "Ngọc tỷ tỷ không thích thì chúng ta cứ đóng cửa Vĩnh Tin Cung là được. Thật ra những chuyện thế này, ta và tỷ làm sao có thể tự quyết, còn phải xem ý của Hoàng Thượng nữa chứ."
Hàm Ngọc mỉm cười bảo: "Nhưng ai chẳng biết, vừa ý nương nương thì cũng đồng nghĩa với vừa ý Hoàng Thượng."
Chuyện này nói đên đây là thôi, nhiều lời hơn nữa chính là thăm dò đế vương, là tội bất kính.
Nhưng đúng là như thế thật. Trước nay hoàng đế không quan tâm đến hậu cung cho lắm, việc sắp xếp ai đi tránh nóng xưa nay đều do phi tần nắm quyền hậu cung trình danh sách lên cho hắn xem là được. Chuyện này ban đầu do Giai Huệ Hoàng Hậu lo liệu, sau này giao đến tay Quý Phi, Chiêu Phi, sau đó nữa là Đức Phi.
Bây giờ đến lượt Hạ Vân Tự.
Vài ngày sau, danh sách đã được hoàn chỉnh. Các phi tần cấp cao trong cung như Hiền Phi, Yến Phi, Hòa Phi, Tống Thục Nghi, Nhu Thục Viện đều đi. Tiếp đó, Hạ Vân Tự chọn Triệu Nguyệt Dao trong cung của Hiền Phi, Hàm Ngọc trong cung của mình và thêm vài ba người gần đây thỉnh thoảng còn được gặp thánh nhan.
Lúc giúp nàng chép lại danh sách, Oanh Thời hơi ngạc nhiên: "Nương nương hà tất phải dẫn Tô Mỹ Nhân theo? Kể từ khi Quách thị xảy ra chuyện, Hoàng Thượng đã không còn gặp nàng ta nữa."
Hạ Vân Tự bật cười, hỏi ngược lại: "Nếu Hoàng Thượng đã không thèm gặp thì sao bổn cung phải để tâm việc nàng ta có đi hay không?"
Chi bằng cứ tỏ ra rộng lượng, ít nhất là cũng được tiếng công bằng.
Lần đại tuyển năm ngoái có quá ít người hợp mắt hoàng đế, ngoại trừ Tô thị và Lâm thị, những người khác chưa từng được sủng ái.
Nếu luận mức độ sủng ái để sắp xếp thì chắc mấy người năm ngoái sẽ không được đi tránh nóng. Nhưng nếu không dẫn theo lấy một người thì trông có vẻ giống như nàng dựa vào quyền lực để bức ép người mới quá.
Như thế, dẫn Tô thị theo chẳng phải thích hợp nhất sao? Người từng có khúc mắc với nàng như Tô thị còn được đi thì sẽ bịt miệng được những người khác.
Hơn nữa với tình hình hiện tại, quan hệ giữa Tô thị và Quách thị cũng chỉ có vậy. Lúc tuyển tú trên điện, Quách thị nói nàng ta và Tô thị là chỗ quen biết cũ, đó chẳng qua cũng chỉ là cái cớ che mắt mọi người, còn quân cờ thật sự là Lâm thị.
Tô thị chưa từng nhận được lợi ích gì từ chỗ Quách thị, ngược lại còn bị hoàng đế chán ghét lây chỉ vì câu nói "chỗ quen biết cũ" của Quách thị.
Tối hôm ấy, Hạ Vân Tự trình danh sách dự định lên cho hoàng đế xem, hắn chỉ liếc sơ qua cho có lệ rồi trả lại nàng: "Cứ quyết định thế đi."
Nàng không khỏi lườm hắn: "Thần thiếp vắt óc suy nghĩ mấy ngày nay, Hoàng Thượng xem qua loa như vậy sao?"
Hắn nghe xong thì bật cười: "Trẫm lại nghĩ cứ theo ý nàng là được. Dù gì nàng cũng phải đi theo trẫm, chỉ cần dẫn theo những người nàng vừa mắt là được." Nói xong hắn nhìn bụng của nàng: "Tính ra cũng được năm tháng rồi nhỉ? Gần đây nàng cứ chán ăn, uể oải, đợi đến hành cung trẫm sẽ chọn vài chỗ có cảnh đẹp dắt nàng đi giải buồn."
Nàng nghe thế thì rất vui vẻ, yêu kiều tựa vào lòng hắn rồi chợt nhớ ra: "À, hôm qua thái hậu sai người đến nói gần đây người không được khỏe lắm nên sẽ không cùng đi tránh nóng, Hoàng Thượng thấy thế nào ạ? Thần thiếp cảm thấy đường sá xóc nảy không tốt cho sức khỏe của thái hậu nhưng sợ hoàng cung trời quá nóng, thái hậu lại thấy không thoải mái."
Bàn tay đang ôm bờ vai của nàng khẽ vỗ mấy cái: "Chuyện này nàng không cần quá lo lắng." hắn nói dến đây, dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Trẫm đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ chọn một nơi phong thủy hữu tình, sạch sẽ mát mẻ ở ngoài cung cho mẫu hậu ở. Đến lúc đó tam đệ theo trẫm đến hành cung còn vương phi theo mẫu hậu, như vậy là được."
Hạ Vân Tự khẽ cau mày: "Đàm Tây Vương còn chưa về đất phong sao?"
"Trẫm biết nàng không thích đệ ấy." Hắn hôn lên trán nàng như an ủi: "Nhưng trên triều đang tranh luận chuyện kia quá gay gắt, trẫm không tiện mở miệng bảo đệ ấy đi. Nàng cứ yên tâm, trẫm chắc chắn không đồng ý với những yêu cầu vô lý kia."
Hạ Vân Tự khẽ bĩu môi, trông có vẻ khá ấm ức: "Không phải thần thiếp không thích hắn mà chỉ không thích những lời hắn nói mà thôi. Nói thần thiếp là yêu phi hại nước cũng thôi đi, Hoàng Thượng đang độ sung mãn, sức khỏe dồi dào, Ninh Nguyên muốn kế vị ít nhất cũng phải đợi ba bốn chục năm nữa, đến lúc đó thần thiếp cũng đã là một bà lão tóc bạc da mồi rồi, thế mà hắn cứ nói "mẹ mạnh con yếu", một hai phải lấy mạng thần thiếp ngay lúc này, giống như ngày mai Ninh Nguyên sẽ kế vị ngay vậy."
Hắn bật cười: "Trẫm cũng không thích những lời đệ ấy nói, bất đắc dĩ những kẻ hủ nho kia lại thích nghe, chuyên moi móc chuyện nhà của trẫm ra nói."
Nói đến đây, hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng nàng, hỏi: "Oanh Thời nói tối qua nàng ngủ không ngon, là nó quậy quá sao?"
Nàng hiểu ý, thuận theo: "Cũng không phải, thần thiếp cảm thấy chắc nó là một tiểu công chúa ngoan ngoãn đáng yêu đây. Có điều bây giờ lớn tháng, thần thiếp ngủ cứ không dám trở mình nên cứ không ngủ sâu được."
Hắn hôn lên tai nàng: "Vậy sau nàng trẫm sẽ thường