Tiểu công chúa được đặt phong hào trong lễ ba tháng mười ngày theo quy định. Phong hào này không chọn trong những chữ mà Lễ Bộ đã nghĩ mà đích thân hoàng đế viết hai chữ "Chước Hoa", lấy từ câu thơ "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa", ngụ ý con gái xinh đẹp rực rỡ.
Hạ Vân Tự rất thích phong hào này, có điều cảm thấy tên này khó đọc quá nên muốn chọn một cái tên thân mật khác. Kết quả nàng còn chưa nghĩ ra thì mấy đứa con trai đã đồng lòng quyết định, Hạ Vân Tự nghe thấy chúng lén gọi muội muội là Tiểu Đào.
Không khó nghe, vì thế nàng cũng gọi theo. Lần đầu tiên hai chữ này thốt ra từ miệng nàng, ba đứa trẻ đều ở trong phòng, căn phòng lập tức trở nên im phăng phắc, sau đó Ninh Cửu dè dặt giải thích: "Thư mẫu phi, không phải chúng con cố ý đặt tên khác cho muội muội đâu, là do Đại ca nói ""Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa"."
Mấy tháng nay, quan hệ giữa Hạ Vân Tự và Ninh Cửu đã có sự thay đổi kỳ lạ. Ninh Cửu vô tri vô giác ỷ lại, gần gũi với nàng nhưng đôi khi vẫn hơi sợ.
Dù gì ở tuổi này, ít nhiều nó cũng đã nghe hiểu một vài lời đồn trong cung, muốn ngăn cản cũng khó mà ngăn hết được. Vì thế thỉnh thoảng thằng bé sẽ nghe thấy Đức Phi – dưỡng mẫu của mình chết dưới tay Thư Quý Phi, dù Đức Phi không quá tốt với nó nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, chuyện này vẫn rất đáng sợ.
Hạ Vân Tự cũng hiểu những điều này nên bình thường cố gắng khoan dung với nó hơn. Thấy Ninh Cửu căng thẳng, nàng mỉm cười gõ vào trán thằng bé: "Rất hay, sau này cứ gọi như thế."
Ninh Cửu mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm rồi lại bám vào chiếc nôi, ngắm Tiểu Đào không chớp mắt. Nhìn một lát, nó lại ngẩng đầu lên: "Thư mẫu phi, khi nào thì muội muội mới có thể ăn điểm tâm ạ?"
Hạ Vân Tự cười bảo: "Vậy thì còn lâu. Sao tự nhiên con hỏi thế?"
Ninh Cửu thất vọng, bĩu môi: "Nhũ mẫu của con làm bánh sữa rất ngon, Ninh Nghi rất thích, con nghĩ muội muội cũng sẽ thích."
"Đương nhiên muội muội sẽ thích." Hạ Vân Tự vịn tay Oanh Thời đứng dậy, đi đến ngồi xuống cạnh chiếc nôi: "Đợi muội muội lớn một chút, con cho muội muội ăn."
Ninh Cửu vô cùng vui vẻ, bật cười khanh khách nhưng bị Ninh Nguyên bịt miệng lại: "Xuỵt..." Ninh Nguyên cau mày với vẻ ghét bỏ: "Đệ đừng làm muội muội thức chứ."
Ninh Cửu vội ngậm miệng lại. Một lát sau, ba đứa bé nhìn chán rồi nên cùng ra ngoài. Ninh Nghi bảo muốn đến Đông Cung chơi nhưng Ninh Nguyên đanh mặt bảo nó phải lo đọc sách, không được ham chơi. Cung điện dần trở nên yên tĩnh khi tiếng cãi cọ của lũ trẻ đi xa dần.
Hạ Vân Tự ngồi bên chiếc nôi một lát, ngắm nhìn con gái, nghĩ đến ba đứa bé trai, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Hình ảnh vừa nãy là điều mà nàng chưa từng nghĩ đến khi mới tiến cung.
Ôm hận mà vào đây, không chỉ không nương tay với kẻ thù mà còn tính kế cả hoàng đế. Trước nay hoàng đế rất tốt với con cái của mình, lúc đó nàng đã nghĩ có lẽ một ngày nào đó các hoàng tử công chúa đều sẽ xem nàng là kẻ địch, thậm chí ngay cả Ninh Nguyên cũng chưa chắc đã hiểu được nàng. Tình hình bây giờ tốt hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều. Ninh Nguyên luôn đứng về phía nàng, Ninh Cửu cũng không hề hận nàng, như vậy tính ra chỉ còn nhị hoàng tử do Yến Phi nuôi dưỡng là đối địch với Vĩnh Tín Cung, nhưng nó cũng không quan trọng.
Đây là một chuyện tốt. Lúc đó nàng đã chuẩn bị tâm lý là các hoàng tử công chúa đều sẽ hận mình, cũng chuẩn bị đón nhận tình cảnh thê lương. nhưng với tình hình hiện nay, nói không chừng nàng có thể yên ổn đến cuối đời.
Nếu có thể yên ổn đến cuối đời...
Lòng nàng bất giác trở nên hơi trống rỗng.
Nàng chưa từng nghĩ đến sau khi tất cả đều xử lý xong thì mình sẽ làm gì, hơn nữa xem ra trận chiến này sẽ kết thúc nhanh hơn nàng tưởng. Nàng sắp phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới, không có thù hận, không có âm mưu, nghĩ thế tự nhiên cảm thấy không biết nên làm gì.
Sau đó, hình ảnh người đó bỗng hiện lên trong đầu nàng.
Hạ Vân Tự ngẩn ra, muốn lắc đầu vung nó đi nhưng khóe môi bất giác bỗng nhoẻn lên thành một nụ cười khẽ.
Không được. Bây giờ nghĩ đến những chuyện đó thì sớm quá. Chuyện ái tình luôn làm người ta rối loạn. Với thân phận và địa vị của nàng, sự rối loạn này là rất nguy hiểm.
Hơn nữa nàng còn có chuyện quan trọng chưa làm xong.
Ninh Nguyên đúng là đã vào Đông Cung, nhưng trở thành thái tử không có nghĩa là sẽ yên ổn thuận lợi trở thành hoàng đế. Sự thối lui của Hạ gia tuy đã đẩy thằng bé tiến lên nhưng cũng khiến nó mất đi khá nhiều trợ thủ, nó cần phải xây dựng thế lực của mình thì địa vị mới ổn định được.
Hơn nữa, nàng cũng còn món nợ chưa tính xong.
Lúc đó Đức Phi bất ngờ tiết lộ sự thật khiến nàng choáng váng, nhất thời không biết nên đối xử với hoàng đế như thế nào. Bây giờ mấy tháng trôi qua, cảm xúc của nàng đã ổn định lại. Con đã sinh, Đàm Tây Vương đã bị diệt trừ, tất cả trở lại như thường, thời cơ cũng vừa lúc.
Có điều mấy ngày nay hoàng đế bận rộn chuyện sắp xếp Đông Cung nên không màng đến chuyện lật thẻ bài.
Hạ Vân Tự kiên nhẫn chờ đợi, đợi hơn nửa tháng sau Tiểu Lộc Tử mới mặt mày hớn hở đi vào điện, bẩm báo: "Chúc mừng nương nương! Vừa rồi Hoàng Thượng sai người đến báo là tối nay sẽ đến Vĩnh Tín Cung của chúng ta. Tính ra cũng gần hai tháng Hoàng Thượng không đến hậu cung rồi, vừa đến là quan tâm đến nương nương đầu tiên chứng tỏ người rất được lòng thánh thượng."
Oanh Thời ở bên cạnh lườm hắn một cái: "Chuyện này còn cần ngươi phải nói sao? Mau đi bảo mọi người chuẩn bị, đừng để xảy ra sai sót gì."
Tiểu Lộc Tử hớn hở khom người vâng một tiếng rồi cáo lui, Oanh Thời mỉm cười, nhún người bảo: "Vậy nô tỳ cũng đi trông chừng họ đây. Lâu rồi Hoàng Thượng không đến, người bên dưới khó tránh lười biếng, không ai trông sợ là không chu toàn."
Hạ Vân Tự mỉm cười gật đầu nhưng ra hiệu cho nàng ta đến gần, nói nhỏ: "Vừa hay mấy ngày nay trời lạnh, tối nay hâm rượu kia mang lên nhé."
Oanh Thời ngẩn ra, sau đó hiểu ý nên cúi đầu vâng một tiếng.
"Rượu kia" chính là rượu huyết nhung hươu mà khi xưa Đàm Tây Vương phụng chỉ dâng lên.
Lúc ấy nàng đang có thai, tìm thứ này về thoạt