Trời nóng dần lên nhưng vì tuyển tú nên không ai có thể đến hành cung tránh nóng.
Tiểu Đào đã gần hai tuổi, biết không ít chuyện, cảm thấy nóng nực bực bội liền mếu máo nhoài vào lòng Hạ Vân Tự khóc.
"Ngoan nào." Hạ Vân Tự ôm hài tử, dỗ dành: "Mẫu phi dẫn con đi tìm các ca ca chơi được không? Hôm qua đại ca còn sai người đến bảo là nhớ con nhưng Đông Cung quá nhiều việc, nhất thời không qua đây được."
Tiểu Đào lắc đầu, thút thít: "Nóng!"
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi lại nói: "Vậy mẫu phi dẫn con ra hồ chèo thuyền nhé? Trên hồ không quá nóng."
Tiểu Đào miễn cưỡng gật đầu. Hạ Vân Tự bật cười, bế con gái lên, tạm gác thánh chỉ trong tay mình lại.
Thánh chỉ đó không phải là ý chỉ chính thức được hạ đến cho nàng mà chỉ là bản sao mà thôi, mang qua để phi tần quản lý hậu cung như nàng nắm tình hình.
Hoàng đế hạ chỉ cho một vị mỹ nhân họ Hứa xuất cung tu hành.
Thánh chỉ không nói rõ nguyên nhân nhưng cố gặng hỏi, Hứa Mỹ Nhân tỏ ra rất oan ức, mới sáng sớm liền đến khóc lóc với Hạ Vân Tự: "Thần thiếp chẳng làm gì sai... Chỉ cảm thấy Hoàng Thượng bận rộn chính sự, xin người phải cố gắng an dưỡng, đừng để mệt mỏi quá, vậy mà không biết sao Hoàng Thượng lại tức giận."
Hạ Vân Tự nghe mà thấy sảng khoái cả ngươi. hoàng đế đúng là càng ngày càng nhạy cảm với chuyện này, cũng càng trở nên vui giận bất thường.
Nhưng ngoài mặt nàng chỉ an ủi Hứa Mỹ Nhân: "Đừng quá đau khổ, Hoàng Thượng đang giận, bảo muội đi tu thì cứ đi. Đợi người nguôi giận rồi bản cung sẽ lên tiếng để muội trở về."
Hứa Mỹ Nhân không ngừng cảm tạ, thút thít vài tiếng rồi ép giọng thật khẽ: "...Quý Phi nương nương đừng trách thần thiếp lắm mồm, thần thiếp thật sự muốn... muốn Hoàng Thượng bồi dưỡng thân thể." Nói xong thì lộ ra vẻ chần chừ, do dự: "Thần thiếp thầm cảm nhận được gần đây sức của Hoàng Thượng... không còn được như trước nữa."
Chân mày Hạ Vân Tự khẽ nhúc nhích nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thong thả: "Trời nóng quá, đừng nói Hoàng Thượng bận trăm cong nghìn việc, ngay cả bản cung cũng thường cảm thấy uể oải, muội không cần phải lo lắng."
"Vâng." Hứa Mỹ Nhân gật đầu.
Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười: "Được rồi, đừng khóc nữa. Chuyện tu hành bản cung sẽ sắp xếp cho muội, không để muội chịu khổ đâu"
"Tạ nương nương..." Hứa Mỹ Nhân lại cảm ơn rồi thi lễ cáo lui, không dám làm phiền lâu.
Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn nàng ta đi xa, cơn hả hê trong lòng ngày càng dâng trào, cuối cùng bật thành một tiếng cười.
Hứa Mỹ Nhân đã nhận ra, vậy chắc các phi tần khác cũng nhận thấy điều gì rồi nhỉ?
Cuối cùng chuyện đã từng bước thành công như nàng mong muốn. Một lời nói, thái độ của họ thôi đã khiến hắn cảm thấy không thoải mái rồi chứ nói chi là khi họ đã nhận ra.
Thật ra theo nàng thấy, sức của hắn vẫn khá ổn. Vấn đề là họ đều đã nếm trải sự "dũng mãnh" của hắn nên lúc này không thể xem nhẹ sự chênh lệch này.
Con người ta vốn rất sợ bị so sánh.
Trong lòng hắn cũng rất sợ bị so sánh với trước kia.
Mỗi lần vô tình hay hữu ý so sánh đều là một lần đâm vào tim. Người khác là vậy, hắn cũng thế.
OoOoO
Hạ Vân Tự nhàn nhã dẫn Tiểu Đào đi chơi hồ suốt nửa ngày, mãi đến khi mặt trời ngả về tây nàng mới trở lại Vĩnh Tín Cung.
Tiểu Đào chơi vui, cũng mệt mỏi, cứ ngáp ngắn ngáp dài nhưng không chịu để nhũ mẫu bế, cứ nắm tay Hạ Vân Tự nhảy nhót khắp nơi. Dọc đường Hạ Vân Tự cũng chỉ chỗ này chỗ kia nói chuyện với con bé. Lúc bước qua cửa sân, Tiểu Đào ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn: "Phụ hoàng!"
Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn thì thấy Hạ Vân Tự đang đứng dưới mái hiên. Nghe tiếng Tiểu Đào, hắn nhìn sang và ngồi xuống, vẫy tay: "Tiểu Đào."
Tiểu Đào bèn chạy về phía y. Hạ Vân Tự cũng mỉm cười bước tới, hành lễ: "Hoàng Thượng."
Hoàng đế mỉm cười: "Hiếm khi được rảnh rỗi, ta sang đây với nàng một lát."
Nàng gật đầu, theo hắn đi vào điện. Nhớ đến chuyện Hứa Mỹ Nhân, nàng âm thầm quan sát hắn thì phát hiện quả nhiên khí sắc của hắn có chút gì đó không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng một cách bất thường, mắt cũng loáng thoáng quầng thâm.
Đương nhiên nàng sẽ không nói gì, để người khác đâm vào tim hắn là được, nàng không cần phải lên tiếng.
Nếu hắn trở nên có khoảng cách với nàng thì bước tiếp theo sẽ không dễ đi.
Vào đến tẩm điện, Hạ Vân Tự ra hiệu cho nhũ mẫu bế Tiểu Đào ra ngoài nghỉ ngơi. hắn và nàng ngồi xuống hai đầu của trường kỷ, khi mắt hắn lướt qua chiếc bàn, đập vào mắt là thánh chỉ mà nàng vừa xem.
Mắt hơi tối lại, hắn có vẻ không được tự nhiên: "Làm nàng phải bận tâm rồi."
"không sao." Nàng khẽ mỉm cười: "Thần thiếp đã sắp xếp đầu vào đó rồi, vài ngày nữa sẽ đưa nàng ta đến Thiên Như Viện."
Hắn gật đầu, nàng lại hỏi: "Có điều không biết sao Hoàng Thượng lại tức giận vậy ạ?"
Chỉ một câu thôi là đủ để khiến hắn phải nhớ đến chuyện kia một lần nữa.
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ: "Đừng nói chuyện này nữa."
Nàng nghe theo, không nói gì thêm.
Sau đó là khoảng thời gian thanh nhàn thoải mái, hai người uống trà, ăn vài miếng điểm tâm, trò chuyện với nhau, ấm áp như một đôi phu thê hòa thuận.
Gần đến bữa tối, nàng mới vờ như lơ đãng nhắc đến: "Lần này tuyển tú, thần thiếp định để họ vào cung trễ vài ngày."
Hắn khó hiểu: "Tại sao thế?"
"Lần này đông người." Nàng đáp.
Tuyển tú đã kết thúc ngày hôm qua, nàng và Hiền Phi lần lượt lựa chọn, tổng cộng giữ lại gần hai mươi người.
"Người đông, việc cũng nhiều. Nếu cứ sau ba ngày tiến cung như thường lệ thì thần thiếp e là sáu cục không chuẩn bị kịp, xảy ra sơ suất gì."
Dừng lại một chút, nàng khẽ cúi đầu, tỏ ra chút lúng túng: "Hơn nữa... người đông thế, phía Thượng Tẩm Cục cũng phải mất thời gian dạy dỗ thích đáng, nếu không đều là các cô nương khuê các, chưa từng có kinh nghiệm, chuyện gì cũng không hiểu, khó tránh khỏi không được chu toàn."
Nói xong nàng nhìn hắn, trên mặt hắn không có chút biến động nào, chỉ gật đầu: "Cũng được."
Không sao, hắn nghe lọt những lời này là được.
"Đều là các cô nương khuê các, chưa từng có kinh nghiệm, chuyện gì cũng không hiểu" thì sẽ không có so sánh. hắn sẽ nghĩ vậy.
Hứa Mỹ Nhân vừa cứa dao vào tim hắn, còn những cô nương chưa trải sự đời này sẽ không thể so sánh hắn với trước kia.
Cứ để hắn đi sủng người mới vậy. Bụi hoa này có thể khiến hắn nếm trải chút ngon ngọt ban đầu, cũng sẽ khiến hắn ngày