Các cung tần đoan trang thùy mị tiến vào điện, quỳ xuống khấu bái. Lạy xong đứng lên, mọi người mới có thể nhìn rõ dung mạo của từng người.
Người đứng đầu khiến Hạ Vân Tự cũng phải nín thở một phen.
Diệp thị xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa vẻ đẹp ấy không phải kiểu thanh thoát tao nhã như hoa sen trong nước mà lại vô cùng kiều diễm, vẻ rực rỡ kia khiến người ta liên tưởng tới câu “sắc nước hương trời”.
Hay nói cách khác, vẻ đẹp của Diệp Lăng Sương khá giống nàng, nhưng lại đẹp hơn cả nàng.
Lần trước nghe nói Diệp thị vô cùng xinh đẹp, Hạ Vân Tự không lo lắng cho lắm nhưng lúc này bỗng cảm thấy căng thẳng, không khỏi ngắm nhìn nàng ta nhiều hơn.
Thuận Phi thì đang giới thiệu với các cung tần: “Vị này là Trang Phi.”
Các cung tần mới lại bái lạy Trang Phi. Trong lúc họ quỳ xuống, Hạ Vân Tự cảm nhận được ánh mắt của Trang Phi, nàng cũng đưa mắt nhìn lại thì thấy nàng ta cụp mắt xuống, khe khẽ lắc đầu, chứng tỏ trong lòng cũng đang rất bối rối.
Khi các cung tần kia đứng dậy, Thuận Phi cho họ ngồi xuống rồi giới thiệu một lượt những phi tần còn lại. Mọi người phần lớn chỉ gật đầu chào, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, không khí nhẹ nhàng, hòa thuận.
Khi giới thiệu đến Hạ Vân Tự, Diệp thị nhoẻn miệng cười, chỉ một nụ cười rất khẽ nhưng lại vô cùng quyến rũ: “Nghe danh tiệp dư nương nương đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến.”
Trong giọng nói có vẻ hơi khiêu khích, giống như cái lần nàng gặp Chiêu Phi ba năm trước, mang theo vẻ mạo phạm không thể che giấu.
Lúc đó nàng chỉ nghĩ chắc vì mình oán hận Chiêu Phi đã lâu, nhưng bây giờ nhìn lại thì chưa hẳn là vậy… Trong cung lắm thị phi, dù không có thù oán gì thì những phi tần đang được sủng có lẽ cũng không khỏi bị người khác dòm ngó.
Hạ Vân Tự ôn hòa mỉm cười, gật đầu bảo: “Khi nào rảnh, tài nhân có thể đến Vĩnh Tín Cung chơi.”
“Tạ nương nương.” Diệp Lăng Sương nhún người, cuộc trò chuyện kết thúc ở đây. Thuận Phi lại giới thiệu tiếp: “Vị này là Uyển sung hoa.”
Lần lượt giới thiệu từng người xong, dù mỗi người chỉ lướt nhanh qua nhưng cũng mất không ít thời gian.
Thuận Phi lại nghiêm khắc căn dặn họ phải chuyên tâm hầu hạ hoàng thượng, không được gây chuyện thị phi, các cung tần đều đồng thanh vâng dạ.
Sau đó họ liền cáo lui. Hạ Vân Tự và Trang Phi đi với nhau, cả hai đều im lặng một lúc, cuối cùng Trang Phi thở dài: “Haiz…” Nàng ta lắc đầu. “Diệp tài nhân này, e là hoàng thượng của chúng ta sẽ… rất thích đây.”
Hạ Vân Tự khẽ trả lời: “Ừm.”
Ba năm trước, trong cung đều cho rằng hoàng đế thích những nữ tử đoan trang hiền thục nên các phi tần đều hướng tới hình mẫu này.
Sau đó Hạ Vân Tự vào cung, đi ngược với mọi người nhưng lại đắc sủng, thế là các phi tần cũng lặng lẽ thay đổi theo. Bây giờ đưa mắt nhìn lại, quá nửa cung tần đều yêu kiều lộng lẫy.
Ví như Trang Phi, khóe mắt cũng có thêm chút phấn hồng, khiến nàng ta không mất đi vẻ uy nghi mà còn thêm phần gợi cảm. Ba năm trước, điều này là vô cùng hiếm thấy.
Mà Diệp thị lại là người xuất sắc nhất trong cung, đúng là khiến lục cung đều lu mờ ảm đạm.
Không cần nghĩ cũng biết hoàng đế sẽ rất thích.
“Thần thiếp không sợ nàng ta được sủng.” Hạ Vân Tự trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: “Chỉ cần không cản đường thần thiếp, nàng ta được sủng thế nào cũng mặc kệ.”
Trang phi bật cười. “Nhưng làm sao nàng ta không cản đường của muội được.”
Trong cung, “không cản đường” có nghĩa là nước sông không phạm nước giếng, hoặc là liên minh với nhau.
Nhưng nhìn vào giọng điệu khiêu khích của Diệp thị với Hạ Vân Tự khi nãy là đủ biết hai khả năng này hoàn toàn không thể không xảy ra. Diệp thị đang có khí thế tranh đấu hừng hực, chỉ e nàng ta sẽ là người đầu tiên tranh sủng với Hạ Vân Tự, làm sao có thể “không cản đường”.
“Chỉ mong đây là người lòng dạ không quá xấu.” Trang Phi lại thở dài một tiếng. “Tranh sủng thì cứ tranh nhưng đừng giở thủ đoạn nham hiểm gì.”
Nói xong, nàng ta bỗng bật cười. “Có điều Thuận Phi… lần này đúng là thú vị.”
Hạ Vân Tự ngẩn ra. “Sao thế?”
Trang Phi cười khẽ, liếc nhìn nàng. “Mấy ngày trước ban thưởng cho các cung tần, muội không để ý họ ở đâu sao?”
Hạ Vân Tự lập tức hiểu ra Trang Phi muốn ám chỉ điều gì.
Giống như ba năm trước, vào ngày các cung tần mới vào cung, phi tần làm chủ một cung như họ đều phải ban thưởng cho người mới. Vì thế các phi tần chủ cung đều nắm được sơ sơ tên họ, phẩm cấp, gia thế, nơi ở của các cung tần này.
Hạ Vân Tự liền phát hiện Thuận Phi phân cả năm cung tần này vào ở Giai Nghi Cung, hơn nữa Giai Nghi Cung này là nơi không có chủ, Thuận Phi chỉ bảo họ cứ thương lượng với nhau, không thương lượng được thì đến bẩm với nàng ta.
Ngoài mặt thì nói để những người mới được thoải mái một chút, không cần phải khúm núm câu nệ trước những phi tần chủ cung. Nhưng nếu đứng trên phương diện khác mà nghĩ…
Hạ Vân Tự cười khẽ. “Thuận Phi sắp xếp thế này trông giống người Miêu luyện cổ độc nhỉ.”
Thuận Phi gật đầu, bảo: “Ta thấy chỉ riêng Diệp thị và Triệu thị thôi là không thể ưa nhau được rồi. Một người sắc nước hương trời, một người gia thế quá cao, nhất định phải phân hơn thua mới được.”
Nếu họ muốn tranh hơn thua, người khác chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được, xem xem họ có bản lĩnh gì.
Nếu cuộc cạnh tranh này có thể loại bớt một hai người thì càng tốt.
Chứng tỏ Thuận Phi cũng khá kiêng kỵ những người mới, và thủ đoạn của nàng ta cao minh hơn Chiêu Phi nhiều. So sánh hai người họ với nhau, năm đó Chiêu Phi vừa nhìn thấy Hạ Vân Tự là buông lời cay nghiệt, quả thật còn kém xa Thuận Phi.
——
Trong Giai Nghi Cung, năm cung tần mới trải qua buổi diện kiến sáng nay cũng đã thấm mệt, về tới nơi là ai về chỗ người nấy, không ngồi lại trò chuyện với nhau.
Diệp tài nhân gỡ hết trang sức ra là nằm lên giường nghỉ ngơi. Chưa đầy một khắc sau, cung nữ bên cạnh nàng ta vén rèm đi vào bẩm báo: “Nương tử, Thuận Phi nương nương sai người đến truyền lời, đêm nay mời người đến Tử Thần Điện hầu hạ.”
“Biết rồi.” Diệp tài nhân trả lời, đôi mắt trong trẻo nhìn sang, quan sát cung nữ trước mặt.
Theo quy định tuyển tú thì các cung tần không được phép mang theo thị tỳ nhập cung. Đời Càn An đại tuyển ba lần, trước sau tuyển mười mấy người, ba năm trước chỉ có Yểu tiệp dư là dựa vào đặc ân của thái hậu, được phép mang người của mình vào cung, vả lại đến tám người.
Nàng
đương nhiên không có bản lĩnh lớn đến vậy, bây giờ tất cả những người trong này đều do Thượng Cung Cục phái tới.
Nhất định phải khiến những người này trung thành với nàng.
Trong lòng Diệp tài nhân có tính toán riêng nhưng vẫn không vội, chỉ nhàn nhã xoay người, hỏi cung nữ kia. “Triệu tài nhân thì sao? Có biết Thuận Phi nương nương an bài thế nào không?”
Cung nữ nhún người. “Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng chắc cũng sẽ diện kiến thánh thượng sớm thôi. Triệu tài nhân có phẩm cấp ngang với nương tử, có điều nhỏ hơn người hai tuổi nên hẳn sẽ là người thứ hai hầu hạ hoàng thượng.”
Diệp tài nhân bình tĩnh gật đầu. Cung nữ kia tươi cười, mang theo vẻ lấy lòng, nói: “Nương tử cần gì phải dè chừng nàng ta? Theo nô tỳ thấy, người đẹp hơn nàng ta nhiều, dù nàng ta có hầu hạ thánh thượng trước thì cũng không bì được với người.”
Diệp tài nhân cười khẽ, hỏi lại: “Chỉ dựa vào tướng mạo đẹp là được sủng sao?”
Cung nữ kia hơi ngẩn ra.
Diệp thị lắc đầu, không nói gì thêm nữa.
Từ tình hình hậu cung hiện nay, chưa thể chắc chắn hoàng đế sẽ sủng ai.
Yểu tiệp dư được sủng ái nhất hiện nay tuy là đẹp nhưng trong cung còn có vài người đẹp hơn nàng ta, vậy mà nàng ta lại hợp nhãn hoàng đế nhất.
Mặt khác, Triệu tài nhân có bản lĩnh gì đến nay vẫn chưa rõ, nếu vừa bắt đầu đã e dè thì cũng hơi sớm.
Diệp tài nhân đưa tay che miệng, ngáp một cái: “Không nghĩ những chuyện này nữa. Nghe nói trong cung hoa gì cũng có, ngươi gúp ta tìm ít hoa nhài về đây, cũng nhìn xem có hoa lan đang nở rộ không, chọn loại thơm nhất hái cho ta. Mặt khác còn cần lò sứ, men rượu, tất cả đều phải đầy đủ.”
Cung nữ không hiểu nàng ta muốn gì nhưng vẫn nhún người, đi làm theo lời nàng ta nói.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Diệp tài nhân nhìn màn trướng, bất giác mỉm cười.
Nàng còn chưa biết hoàng đế trông thế nào đã phải nghĩ cách tranh sủng rồi.
Có điều hoàng đế trông thế nào cũng không quan trọng. Quan trọng đó là hoàng đế.
Y là hoàng đế, nàng có thể thông qua việc được sủng khiến cho người nhà của mình từng bước lên cao, không còn bị trâm anh thế gia, thư hương môn đệ xem thường nữa.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
——
Lần đại tuyển này chỉ chọn năm người, khoảng hơn một tháng sau, hoàng đế đã triệu kiến hết tất cả.
Quả nhiên Diệp Lăng Sương là người được sủng ái nhất, cuối tháng bảy liền được phong là mỹ nhân, những người khác đều không được tấn phong.
Hạ Vân Tự là người cảm nhận sâu sắc nhất việc Diệp thị được sủng. Bởi vì hoàng đế sủng Diệp thị thì số lần lật thẻ bài của nàng ít đi trông thấy. Đến đầu tháng tám, từ số lần thị tẩm cho thấy hai người đã ngang ngửa nhau.
Nhưng dù là thế, mỗi lần ở cạnh y, Hạ Vân Tự vẫn rất ôn hòa, hai người vẫn tình cảm thắm thiết.
Chuyện ghen tuông nàng lại càng tuyệt đối không nhắc đến. Lúc trước bất luận là đối với ai, nàng tỏ ý ghen tuông chẳng qua là thêm phần nũng nịu, cũng khiến y cảm thấy nàng rất quan tâm đến y, là thủ đoạn tranh sủng. Còn bây giờ, y đang thích Diệp thị thật sự, nàng không được thể hiện chút buồn bực nào, nếu không sẽ chỉ khiến y chán ghét.
Y thích vẻ ghen tuông có chừng mực của nàng, nhưng dù sao vẫn thích trái ôm phải ấp hơn, chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Mà hiểu rồi thì sẽ biết nên đắn đo chừng mực thế nào.
Duy chỉ có lần này, nàng cảm thấy hơi mất phương hướng.
Hôm đó là mồng mười tháng tám, hiếm khi y xử lý xongg việc chính sự sớm, nàng bèn ôm đàn tỳ bà đến gảy cho y nghe khúc
Đại bàng săn thiên nga.
Nhưng lúc kết thúc, bỗng nghe y thuận miệng cười, bảo: “Khúc này vẫn là nàng đàn hay, Diệp mỹ nhân còn non một chút.”
Bàn tay đã rời khỏi dây đàn của Hạ Vân Tự đột nhiên run lên, va vào làm dây đàn vang lên một tiếng.
Y không khỏi ngước mắt nhìn, nang lập tức hoàn hồn, tươi cười thoải mái: “Có một hôm thần thiếp đi tản bộ lúc chiều tối, nghe được tiếng tỳ bà rất tinh tế, vẫn muốn so tài một phen nhưng lại không biết đó là ai, thì ra là Diệp mỹ nhân.”
Trong giọng nói tràn ngập vẻ vui mừng vì hiểu ra, dường như khoảnh khắc thất thần kia chỉ là do quá vui mừng gây nên.
Y ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Nếu hôm đó không có ai gọi nhạc cơ đến gảy đàn thì chắc là Diệp mỹ nhân rồi.”
Hạ Vân Tự cong môi mỉm cười: “Vậy thần thiếp phải thường xuyên qua lại với muội ấy mới được. Trong cung không có ai chơi tỳ bà, bình thường thần thiếp luyện đàn một mình cũng không hứng thú lắm.”
Nàng nói thế, câu chuyện liền chấm dứt ở đây. Nhưng khoảnh khắc thất thố khi nãy, đương nhiên không phải đang nghĩ chuyện so tài với Diệp thị.
Mà là… Diệp mỹ nhân cư nhiên cũng có tài nghệ giống hệt nàng.
Một vị mỹ nhân sắc nước hương trời, chọn hình tượng gợi cảm, quyến rũ giống nàng, cũng biết đàn tỳ bà như nàng, lại xinh đẹp hơn nàng, rồi trẻ trung hơn nàng, cuối cùng muốn cùng nàng tranh sự sủng ái của một người.
Đây quả là một chuyện không hay ho gì.
Hạ Vân Tự cụp mắt, lòng vẫn hốt hoảng. Vốn định đàn thêm cho y một khúc nhưng bây giờ không còn tâm trí đâu.
Nếu trong cung đã có người biết đàn bản nhạc này, nàng đã không còn là người duy nhất nữa, vậy đàn thêm cũng vô ích.
Hạ Vân Tự gọi Oanh Thời đến, đưa tỳ bà cho nàng ta mang đi cất rồi đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên mép giường, ngón tay vân vê cổ áo y, giọng nũng nịu. “Năm ngày nữa là đến Trung Thu rồi.”