Vì lễ ba tháng mười ngày của lục hoàng tử mà dường như tết năm nay náo nhiệt hơn mọi năm nhiều. Từ khi bắt đầu vào tháng Chạp là đã có không khí tết, sau đó là tiệc giao thừa, lễ thượng triều vào mồng một, mồng năm hậu cung tụ tập, rằm tháng Giêng thiết yến tiệc.
Năm ngoái, qua rằm là coi như hết tết, trong cung dần trở lại bình thường nhưng năm nay, vì tiệc ba tháng mười ngày của lục hoàng tử rơi vào cuối tháng Giêng nên không khí vui mừng trong cung vẫn duy trì đến lúc đó.
Theo lệ, đêm trước lễ ba tháng mười ngày, hoàng đế đặt cho lục hoàng tử cái tên Ninh Nghi.
Hạ Huyền Thời đích thân nói với Hạ Vân Tự cái tên này, sau đó ở lại Diên Phương Điện, có điều sáng hôm sau rời khỏi đó rất sớm, trước khi nàng thức giấc y đã lên triều rồi.
Đến bữa tiệc vào buổi tối, Hàm Nguyên Điện khách khứa đông nghịt nhưng bóng dáng Yểu Phi thì vẫn chưa thấy đâu. Sau đó đến giờ lành, lục hoàng tử được vội vã đưa đến trước.
Bất luận là phi tần ngồi trên chín bậc thang hay quan lại ngồi bên dưới đều không khỏi bàn tán xôn xao, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà trong tiệc trăm ngày của con, mẫu thân lại đến trễ.
Khoảng chừng một khắc sau, cuối cùng Yểu Phi mới đến.
Cả cung điện trở nên yên tĩnh, mọi người rời khỏi chỗ hành lễ. Yểu Phi – người được đương kim thánh thượng sủng ái nhất hiện nay – chậm rãi tiến vào điện trong sự tiền hô hậu ủng của cung nhân. Các triều thần đa số đều giữ phép tắc, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, đợi khi nàng lên hết bậc thang, ngồi xuống chỗ, các phi tần ngước mắt lên nhìn thì mới thấy khí sắc của nàng rất kém.
Mắt thâm quầng thấy rõ, sắc mặt tái nhợt, phủ một lớp phấn dày vẫn không sao che được vẻ tiều tụy.
Hôm nay nàng là người quan trọng nhất trong bữa tiệc, ngồi chung một bàn với hoàng đế. Y ngồi gần nàng, nhìn thấy rất rõ nên hỏi: “Có chuyện gì mà trông sắc mặt của nàng kém thế?”
Yểu Phi khẽ thở dài, đáp: “Đêm qua thần thiếp cứ nằm mộng mãi, đến gần sáng mới ngủ được, cả ngày hôm nay đều không có tinh thần.”
Hoàng đế ôn hòa bảo: “Chắc là dạo này lo tiệc ba tháng mười ngày của Ninh Nghi nên mệt quá chứ gì? Lát nữa tàn tiệc, mau truyền thái y đến xem sao.”
Nhưng Yểu Phi lại trầm ngâm một lát rồi lên tiếng. “Thần thiếp mơ thấy tỷ tỷ.”
Giọng nàng không to nhưng cũng không nhỏ. Ít nhất là các phi tần chủ cung ngồi gần đó đều nghe thấy và ngẩn người ra. Họ vô thức nhìn về phía nàng thì thấy nàng nhìn hoàng đế, trong vẻ tiều tụy kia còn có chút hoảng hốt. “Giấc mộng ấy thật sự quá kỳ lạ. thần thiếp nghĩ cả ngày nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.”
Hoàng đế nhíu mày hỏi: “Mơ thấy gì rồi?”
Hạ Vân Tự khẽ mím môi. “Thần thiếp mơ thấy… thần thiếp gặp được tỷ tỷ trong Tiêu Phòng Cung, lòng vui mừng khôn xiết nên bèn kể cho tỷ ấy nghe Ninh Nghi sắp đầy ba tháng mười ngày. Tỷ tỷ cũng rất vui, còn chúc mừng thần thiếp nữa, sau đó thần thiếp mới chú ý đến… trong lòng tỷ ấy đang bế một đứa bé.”
Giọng nàng sâu xa, rõ ràng vẫn là âm thanh êm ái quen thuộc nhưng lại toát ra cảm giác quái dị. Câu cuối cùng lại càng khiến mọi người lạnh cả sống lưng.
Trong thiên hạ ai mà chẳng biết Giai Huệ hoàng hậu chỉ có một đứa con chính là đại hoàng tử Ninh Nguyên. Đại hoàng tử còn đang khỏe mạnh ngồi ở đây, vậy đứa trẻ trong giấc mộng của nàng là ai?
Lại thấy Yểu Phi thở dài một hơi nặng nề, có vẻ mệt mỏi rã rời vì cả đêm không yên giấc. “Tỷ ấy nói với thần thiếp hãy yên tâm chăm sóc Ninh Nghi, còn ngũ hoàng tử ở chỗ tỷ ấy rất tốt, bảo thần thiếp và hoàng thượng cứ yên tâm.”
Câu này càng khiến người ta thấy rùng mình. Ngũ hoàng tử đã chết mấy tháng rồi mà.
Trong tiệc ba tháng mười ngày không tiện nhắc đến những điềm không lành, Hạ Huyền Thời nắm chặt tay Hạ Vân Tự. “Đừng nói đến chuyện này nữa.”
Nhưng sắc mặt của nàng ngày càng hoảng hốt, giống như không nghe thấy lời của y mà vẫn tiếp tục nói: “Tỷ ấy còn nói… còn nói ngũ hoàng tử cũng giống như tỷ ấy, đều mất mạng trong tay kẻ khác nên tỷ ấy sẽ chăm sóc nó. Lại nói cái gì mà… Kẻ bán chủ cầu vinh gây ra cái chết thê thảm của ngũ hoàng tử tỷ ấy đã xin thần phật phù trừng phạt rồi, Quý Phi Chiêu Phi cũng đã vào địa ngục rồi. Về phần kẻ khác… số kiếp chưa tận, tỷ ấy cũng không có cách nào, chỉ bảo thần thiếp phải bảo vệ lục hoàng tử thật tốt.”
“Tỷ ấy còn… cho thần thiếp xem một miếng ngọc.” Nàng vừa nói vừa huơ tay làm dấu: “Hình tròn, to chừng này. Bên trong có chữ
Phúc, xung quanh khắc hình tường vân. Cũng không biết đây là có ý gì nữa.”
Nói xong nàng lại nhìn hoàng đế, vẻ hoang mang trong mắt càng rõ hơn khi nãy. “Hoàng thượng người nói xem tỷ ấy có ý gì? Thần thiếp biết tỷ ấy bị Quý Phi Chiêu Phi hại. Nhưng ngũ hoàng tử chẳng phải do nhũ mẫu trượt chân sao, cái gì mà bán chủ cầu vinh? Còn có cái gì mà “kẻ khác”? Và miếng ngọc kia có ý nghĩa gì?”
“A Tự!” Hoàng đế quát khẽ một tiếng, ngắt lời nàng.
Trấn tĩnh lại, y ôn hòa giải thích thêm: “Cung Chính Ti cũng từng nghi ngờ tại sao nhũ mẫu lại bế ngũ hoàng tử lên nơi cao như vậy, có lẽ là ả có âm mưu gì xấu xa nhưng không ngờ ngẩng đầu ba thước có thần linh, khiến ả phải đi theo ngũ hoàng tử ngay lúc đó…” Y nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Chữ
Phúc, tường vân đều là những thứ có ý tốt lành, có lẽ Giai Huệ hoàng hậu ở trên trời có linh thiêng đang muốn chúc Ninh Nghi được bình an.”
Y vừa nói thế thì thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt trầm ngâm kia lộ ra chút ấm ức. “Tỷ tỷ thật keo kiệt. Lần nào đến viếng thần thiếp cũng đích thân làm vài món tỷ ấy thích, vậy mà bây giờ ba tháng mười ngày của Ninh Nghi, nó vừa là chái trai vừa là con thứ của tỷ ấy, thế mà tỷ ấy chỉ lấy một miếng ngọc ra cho thần thiếp nhìn một cái thôi.”
Nói xong nàng ảo não uống một ngụm canh. “Lát nữa tàn tiệc, thần thiếp nhất định phải đến trước linh vị nói chuyện phải trái với tỷ ấy mới được.”
Cuối cùng “chuyện gặp ma” cũng kết thúc ở đây, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Trang Phi vội tươi cười làm dịu không khí. “Yểu Phi muội muội như thế là làm khó hoàng hậu nương nương đấy. Thiên đàng và nhân gian cách xa nhau, làm sao hoàng hậu tặng ngọc bội cho muội được? May mà trong cung có không ít ngọc thượng hạng, chi bằng muội vẽ lại hoa văn kia rồi tìm người điêu khắc cho lục hoàng tử một miếng, coi như là tâm ý của hoàng hậu nương nương và muội dành cho nó.”
Hạ Vân Tự tươi cười thoải mái. “Vẫn là Trang Phi tỷ tỷ nhanh trí, ý kiến này rất hay.”
Hoàng đế cũng mỉm cười. “Hay lắm. Năm ngoái trong cung có mấy miếng dương chi bạch ngọc thượng hạng rất hiếm thấy.Nàng vẽ hoa văn đó lại rồi trẫm sai người điêu khắc cho nàng.”
Hạ Vân Tự gật đầu rồi nhoài người lại gần, kéo lấy cánh tay y, giọng nũng nịu. “Lúc nãy hoàng thượng nói có mấy miếng đúng không? Có đủ để làm cho các hoàng tử công chúa không? Trước nay tỷ tỷ không thiên vị ai, nhất định sẽ hy vọng mấy đứa bé đều tốt đẹp, thần thiếp không thể độc chiếm hảo ý này.”
Hoàng đế tươi cười. “Chắc là đủ. Lát nữa ta bảo Phàn Ưng Đức đi xem thử.”
Đề tài này đến đây là kết thúc tốt đẹp, không ai nhắc lại giấc mơ quái dị kia nữa. Khi về đến Diên Phương Điện, Hạ Vân Tự vừa hồi tưởng lại vừa cầm bút vẽ hình dáng của miếng ngọc kia.
Tường vân thì dễ vẽ, hình dạng tường vân trong cung quanh quẩn cũng chỉ
có vậy. nhưng còn chữ
Phúc, nàng cầm bút lên thật lâu mà vẫn chưa hạ xuống.
Hạ Huyền Thời để ý thấy thần sắc của nàng bèn tựa vào giường, mỉm cười bảo: “Sao thế? Hay là quên mất chữ phúc viết thế nào rồi?”
“Thần thiếp ngốc đến nhường ấy à?” Hạ Vân Tự lườm y một cái. “Chẳng qua là đang nghĩ làm sao cho giống chữ
Phúc trong mộng thôi. Nhưng đó rõ ràng không phải là chữ của tỷ tỷ, thần thiếp cũng không viết được, không biết bắt chước sao mới giống.”
Y không khỏi bật cười. “Tỉ mỉ đến thế à?” Nói xong thì ngẫm nghĩ. “Hay là thế này, bảo những thợ thủ công chuyên khắc chữ trong Thượng Công Cục viết vài kiểu chữ mang sang đây cho nàng chọn một chữ giống nhất. Nếu chưa hài lòng thì bảo họ viết tiếp, cũng có vội gì đâu chứ.”
Mắt nàng sáng lên: “Ý hay! Trước đây tỷ tỷ ở trong cung, nếu chữ này không phải của tỷ ấy thì chắc là chữ trong cung, tỷ ấy nhìn quen mắt nên nhớ rõ.”
Nói xong nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra khỏi bàn đi tới bên giường, uyển chuyển nhoài tới trước mặt y. “Nhưng hoàng thượng cũng phải viết cho Ninh Nghi một chữ chứ.”
Y cười hỏi nàng. “Để làm gì?”
Nàng cười nũng nịu. “Hôm nay là tiệc ba tháng mười ngày của Ninh Nghi, quà của tỷ tỷ các hoàng tử công chúa đều nhận được, thần thiếp muốn xin cho Ninh Nghi một món quà của riêng nó, hoàng thượng phải cho!”
Y cười phì một tiếng.
Thật ra tiệc ba tháng mười ngày của Ninh Nghi, sao y lại không có quà. Đã sớm đưa đến Vĩnh Tín Cung từ trước rồi.
Có điều bây giờ nàng lại xin nữa thì y cũng không từ chối mà vui vẻ nói: “Vậy để trẫm nghĩ xem viết cho nó chữ gì.”
Nói xong y ngẩng đầu nhìn lên trần màn, lẳng lặng suy nghĩ. “Hoàng hậu đã cho chữ
Phúc, vậy trẫm sẽ cho chữ
Nhân hoặc
Hiền vậy. Nàng thấy chữ nào tốt hơn?”
Hạ Vân Tự cụp mắt, đáp: “Cho Ninh Nghi chữ
Hiền đi. Chữ
Nhân nên cho Ninh Nguyên.”
Y ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý nàng.
Nhân – quân, hiền – vương, nàng không muốn Ninh Nghi vượt qua Ninh Nguyên.
Đây là lần đầu tiên nàng thể hiện ý nghĩ này trước mặt y. Y không khỏi nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Nàng sợ hai đứa nó có hiềm khích hay sợ trẫm nghĩ gì?”
“Cả hai.” Hạ Vân Tự thành thật trả lời. “Thần thiếp sợ hai đứa bé có hiềm khích, càng sợ hoàng thượng sủng ái thần thiếp rồi lâu ngày thiên vị Ninh Nghi hơn. Nếu thế, tỷ tỷ ở trên trời không biết sẽ đau lòng thế nào, thần thiếp cũng sẽ rất buồn.”
Chủ đề này khi nói cần cẩn trọng nhưng không phải không thể bàn tới.
Y là hoàng đế, sau này không khỏi đề phòng các con mình tranh đoạt ngai vàng. Nhưng bàn xem giữa những đứa trẻ này, ngai vàng nên thuộc về ai thì cũng không có gì quá cấm kỵ. Vấn đề này sớm muộn cũng phải xảy ra, y cũng không phải loại người thích né tránh, tự lừa dối mình.
Quả nhiên thần sắc y không có gì thay đổi, chỉ thoáng trầm ngâm rồi thở dài một hơi: “Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Ninh Nguyên là con trưởng, lại có chí tiến thủ, trong lòng trẫm biết mà.”
“Thế thì tốt.” Hạ Vân Tự dịu dàng nằm tựa vào lòng y. “Thần thiếp chỉ mong chúng nó bình an lớn lên, sau này huynh đệ yêu thương hòa thuận với nhau.”
“Chắc chắn rồi.” Tay y mân mê mai tóc nàng. Nàng lẳng lặng cân nhắc mỗi một biểu cảm của y lúc này, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong khó thấy.
Nàng như thế, chắc hẳn khiến y cảm thấy vừa hài lòng vừa cảm động.
——-
Vài ngày sau, Thượng Công Cục đã mang những chữ
Phúc kia đến. Một xấp giấy khá dày, tận mấy chục chữ, mỗi chữ đều khác nhau.
Hạ Vân Tự lật xem từng trang một, cuối cùng tìm được một chữ rất giống, có thể nói nó và chữ trên miếng ngọc bội kia là cùng xuất phát từ tay một người.
Nàng khoanh chữ này lại, đưa cho Thượng Công Cục. Mấy ngày sau, ngọc bội đã được hoàn thành, đưa đến các cung.
Đúng như nàng dự đoán, sau khi phát hiện suy nghĩ của nàng, Hạ Huyền Thời cũng làm cho Ninh Nguyên một miếng ngọc bội, nhưng là chữ
Nhân.
Nàng đòi thêm cho Ninh Nghi một phần quà riêng trong lễ ba tháng mười ngày y cũng còn nhớ nên đã đưa một tượng phật Quan Âm nho nhỏ đến. Nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, đặt nó trấn trong phòng Ninh Nghi là rất phù hợp.
Mấy miếng ngọc bội được đưa đến chỗ nàng, đúng lúc nàng đang rảnh rỗi nên bèn ngồi bên giường, nhàn nhã ngắm nghía chúng.
Dương chi bạch ngọc thượng hạng, sờ vào trơn bóng, tốt hơn ngàn lần so với miếng ngọc bội có cùng hoa văn kia, là vật có giá trị liên thành.
Oanh Thời biết đầu đuôi trong đó nên không khỏi do dự. “Nương nương, chữ
Phúc này… có khi nào không được tốt lành không?”
“Có gì mà không tốt lành.” Hạ Vân Tự cười xùy. “Tội lỗi lớn tới đâu cũng là tội lỗi của con người, lẽ nào vì những kẻ ác kia mà không bao giờ dùng hoa văn tường vân và chữ
Phúc nữa? Ta thấy thứ này rất tốt đấy chứ, đặt dưới gối ngủ sẽ yên giấc, nói không chừng còn khắc ghi tình cảm của ngũ hoàng tử đối với các huynh đệ tỷ muội vào trong đầu.”
Đúng vậy, trong việc này hoàng đế cũng không quên ngũ hoàng tử. Y sai người làm thêm một miếng, đưa đến mộ của nó ngay trong đêm.
Ngũ hoàng tử ở trên trời có linh thiêng, nếu không kiêng kỵ thứ giống y như đúc này thì đây chính là tấm lòng của phụ thân nó, còn nếu kiêng kỵ thì cũng tốt, muốn tìm ai đòi mạng thì cứ tìm.
Hạ Vân Tự hoàn toàn không có chút chột dạ trong chuyện này. Cầm miếng ngọc ngắm nghía một lát, nàng bỗng nhiên bật cười.
Nàng không chột dạ nhưng người khác thì chưa chắc.
Người kia rất thân thiết với Thuận Phi. Thuận Phi là phi tần nắm quyền hậu cung, chắc chắn người kia cũng biết chuyện Cung Chính Ti tìm được nửa miếng ngọc bội ở nơi ngũ hoàng tử chết. Chưa chắc Thuận Phi sẽ hỏi nửa miếng ngọc bội kia có hình dạng thế nào nhưng Nghi tiệp dự chắc chắn sẽ chột dạ và về hỏi Trình Dũ. Miếng ngọc kia trông thế nào, hẳn là nàng ta biết rất rõ.
Bây giờ thấy tam hoàng tử mà Thuận Phi nuôi dưỡng cũng có miếng ngọc bội này…
Ha, trong mắt Nghi tiệp dư, nhìn thấy miếng ngọc bội này e là cũng đáng sợ như nhìn thấy ma quỷ.
Nếu nàng ta có chút dính dáng đến cái chết của tỷ tỷ, vừa nhìn ngọc bội vừa tưởng tượng lại giấc mộng mà mình đã nghe hôm tiệc ba tháng mười ngày thì…
Cảm giác nơm nớm lo sợ ấy chắc chắn khiến người ta ăn ngủ không yên.
Hằng ngày bị nỗi sợ này đè ép đến mức không thở được, sớm muộn gì cũng phải làm ra chuyện gì đó.