Vương Hán Sơn bàng hoàng nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt.
Đổ nát và chết chóc rùng rợn.
Lửa máu đã biến Thượng Quan sơn trang thành một vùng hoang tàn thê thảm, chỉ nhìn qua đã thấy lạnh buốt sống lưng.
Chàng thảng thốt kêu lên :
- Trời ơi, bọn hung bạo nào đã tàn phá và tru sát cả sơn trang lừng lẫy này?
Vừa từ trấn Tây An trở về, trước khi về Vương Đài trang trình báo công việc của thân phụ giao phó, Vương Hán Sơn rẽ vào Thượng Quan sơn trang gặp gỡ người yêu để hàn huyên tâm tình sau mấy ngày cách xa nhung nhớ.
Chàng nào ngờ...
Nhớ đến Linh Phụng, chàng vội xông vào đám khói lửa còn mịt mù, khét mùi thịt cháy...
Thi thể thuộc hạ phái Kim Điêu chồng chất, Vương Hán Sơn vất vả lắm mới tìm ra những người trong quyến thuộc của nàng.
Thi hài Trung Kiệt Kim Điêu Thượng Quan Kỳ Phùng nằm bên cạnh phu nhân dưới đống gạch vụn. Bên góc rừng là hai trẻ Kỳ Linh, Kỳ Vân chết co quắp, mắt vẫn mở trừng trừng đầy vẻ kinh hoàng.
Lòng đau quặn thắt, Vương Hán Sơn thét lớn :
- Thượng Quan Linh Phụng, hiền muội đâu rồi?
Chẳng một âm thanh đáp lại, ngoài những tiếng rầm rầm của mấy bức tường vừa đổ xuống.
Vương Hán Sơn xông xáo khắp nơi bới móc đống tro tàn, lật nhanh những xác chết nhưng vẫn chẳng tìm ra Linh Phụng.
Niềm hy vọng tắt nhanh.
Chàng đảo mắt nhìn cảnh tượng tang thương và biết vụ tru sát khủng khiếp này mới chỉ xảy ra trong buổi sáng... mà Linh Phụng vẫn có thói quen lên núi hái thuốc từ khi trời chớm rạng đông.
- Ta phải đi tìm nàng gấp.
Sau câu nói một mình với nhịp tim đập mạnh, Vương Hán