Trong lúc đó Hán Sơn đã phi hành một quảng thật xa. Chàng muốn tìm những chốn đông người, hoặc nơi quán xá để thăm dò tin tức về Phi Bằng và Linh Phụng. Hán Sơn hy vọng hai người còn quanh quẩn trong vùng này, dù có gặp việc gì rắc rối.
Chợt Hán Sơn lắng nghe có tiếng gió vùn vụt phía sau. Dường như có kẻ nào đang phi hành cách chàng không xa lắm.
Nẻo giang hồ muôn lối, thiều gì kẻ phi hành. Hán Sơn nghĩ vậy nên chẳng thèm lưu ý, cứ lao đi vùn vụt...
Những tiếng gió càng gần hơn, đồng thời một dải lụa phóng vèo tới quấn chặt vào chân Hán Sơn, kéo ghì lại.
Cùng lúc đó một giọng cười khanh khách vang lên :
- Ôi chao, người sư huynh tệ bạc Vương ca khó lòng trốn tránh được con nhỏ này.
Hán Sơn vội vàng quay nhìn và chàng kêu thảng thốt :
- Kìa, Cẩm muội đấy à?
Cả hai cùng chao vụt xuống một mỏm đá, Cẩm Tiên nhìn chàng trai và cười rộ. Nàng thu vội dải lụa xanh cột vào lưng áo, ánh mắt tinh quái không rời Hán Sơn.
Gặp Cẩm Tiên nơi đây thật bất ngờ, chàng trai cũng chỉ biết cười vui vẻ lẹ miệng :
- Cẩm muội lúc nào cũng tinh nghịch. Từ ngày chia tay Cẩm muội ở suối Nhạn Sầu, sau này có tra hỏi bọn quái nhân lùn tịt mà cũng chẳng biết được manh mối. Tiểu huynh tưởng đâu Cẩm muội đã về Hải Ly thần đảo với Kim Tiền Lão Mẫu.
Cẩm Tiên cười khúc khích :
- Tiểu muội học lóm được vài ngón ma công của Kim Tiền Xú Phụ, lại đánh cắp một bộ lục lạc của mụ để thi triển Lục Lạc Ảo Vũ. Nhờ vậy tiểu muội đã áp đảo được bọn Tứ quái Lạc Thủy để thoát thân chứ có phải đệ tử của Kim Tiền