Nàng nghĩ đến ngày Hán Sơn gặp lại Thượng Quan Linh Phụng tâm tình của nàng sẽ ra sao?
- Muội đang suy nghĩ gì có vẻ trầm tư thế?
Câu hỏi của Hán Sơn cắt ngang dòng suy tưởng của Cẩm Tiên.
Nàng gượng mỉm cười :
- Trong đầu muội đang tưởng tượng xem chốn vực sâu này đã là nơi ẩn thân của những bậc cao nhân tiền bối nào? Hẳn các vị ấy phải có những lối vào ra khác hẳn miệng vực kinh khiếp trên kia?
Hán Sơn mỉm cười :
- Tiểu huynh lại nghĩ khác, khi đã là những cao nhân võ công nhập diệu thì chiều sâu của vực này chẳng nghĩa lý gì với các vị ấy đâu.
Lại nhớ đến câu chuyện vừa qua, Hán Sơn chợt hỏi :
- Bây giờ tiểu huynh kêu muội sao đây? Cẩm muội hay Miêu muội?
Cẩm Tiên đáp ngay :
- Vương ca cứ kêu Cẩm muội vì cái tên Miêu Khả Tú muội không muốn nhắc tới nữa. Tên ấy chỉ gắn liền với mối gia thù muội cần phải trả. Muội sẽ thét lên danh tính ấy khi giáp mặt bọn Tứ đại pháp vương, buộc chúng trả món nợ máu ngày xưa...
Hán Sơn gật đầu :
- Vậy cũng hay. Nhưng việc muội báo thù và tiểu huynh tìm Linh Phụng hãy tạm dẹp qua một bên để ta cùng đối phó với những điều gay go trước mắt. Phải làm sao kéo dài được sự sống dưới vực này và tìm mọi cách thoát ra mới tính đến những việc truy tầm phục hận.
Cẩm Tiên đảo mắt nhìn quanh hang đá mà hai người vừa bước chân vào. Nàng trầm giọng :
- Vương ca nói phải, trước hết ta cần dọn dẹp trong hang. Đây là thạch động tốt đẹp nhất trong vực sâu này... Nhưng đã bị bỏ hoang phế từ lâu, nhện giăng bụi phủ, cứ để y nguyên làm sao ta tạm thời cư ngụ được.
Nàng lăng xăng bỏ ra bên ngoài, quấn một bó nhánh cây như cái chổi lớn đem vào quét dọn trong hang.
Hán Sơn lên tiếng :
- Nữ giới luôn luôn là những nội tướng đảm đang. Dù là một nữ quái giang hồ, Cẩm muội cũng vẫn có tài chăm lo nhà cửa.
Trừng mắt nhìn Hán Sơn, Cẩm Tiên quát :
- Vương ca đừng ngồi đó mà bẻm mép, mau dọn dẹp với muội để lấy chỗ dung thân.
Hán Sơn bật cười, chàng cũng tiếp tay với Cẩm Tiên thu dọn, lượm lặt những vật dụng nào còn có thể dùng như nồi, chảo, nghiên mực, nhất là những cây nến vô cùng đáng quý ở chốn vực sâu này.
Bỗng có tiếng kêu của Cẩm Tiên :
- Ôi, cái gì đây Vương ca, huynh xem này...
Hán Sơn quay nhìn lại, ánh mắt ngạc nhiên.
Trên tay Cẩm Tiên cầm một cuộn da màu nâu đang mở dần ra.
Miệng nàng nói nhanh :
- Cuộn da đầy chữ và hình vẽ các chiêu thức võ công...
Hán Sơn bước ngay tới :
- Muội đưa tiểu huynh xem nào?
Nhìn hàng chữ ở mép ngoài cuộn da dõi mắt chàng trai sáng lên :
- Ôi, đây là Thiên Chiêu Sưu Lục...
Cẩm Tiên kêu to :
- Thiên Chiêu Sưu Lục, pho võ công đã thất truyền cả ngàn năm?
Bàn tay Hán Sơn nắm vững cuộn da nhỏ chỉ sợ vuột mất, chàng xúc động ngồi xuống một tảng đá :
- Cũng bởi pho võ công này mà tai họa giáng xuống các gia phái ở vùng Tây An chúng ta.
Cẩm Tiên ngồi xuống bên cạnh Hán Sơn :
- Chuyện ghê gớm như vậy sao Vương ca?
Hán Sơn chậm rãi nói :
- Khi bọn Vạn Độc Quỷ môn từ miền Quan Ngoại xâm nhập Trung Nguyên và muốn áp đảo quần hùng để chiếm ngôi vị bá chủ võ lâm Trung Thổ thì Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long đem bộ Thiên Chiêu Sưu Lục từ Tây Vực về, mong dùng pho võ công này trừ khử được bọn Vạn Độc Quỷ môn. Không ngờ trong một buổi hội kiến với Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc thì bị tru sát. Cùng lúc đó Vạn Độc giáo chủ Dương Sùng tàn phá Thượng Quan sơn trang, Tống Linh võ đường, Vương Đài trang và cả Miêu gia bảo của muội cùng bị họa lây, chỉ vì Dương Sùng muốn tìm cho ra pho võ công mà Kim Điêu Đại Kiệt đem về từ Tây Vực.
Cẩm Tiên run giọng :
- Vậy mà hôm nay chúng ta lại tìm thấy pho võ công quý báu ấy ở đáy vực hoang vu này?
Hán Sơn gật gù :
- Thật kỳ lạ, vì trong cuộn da này chỉ là phần sau của bộ Thiên Chiêu Sưu Lục.
Cô gái ngạc nhiên :
- Còn phần đầu ở đâu?
Ánh mắt Hán Sơn đảo một vòng quanh thạch động :
- Có thể còn một cuộn da nữa trong hang này, nhưng cũng có thể chúng ta không tìm thấy được...
Cẩm Tiên gằn giọng :
- Hừm, vậy chắc Kim Điêu Đại Kiệt đã từng ở nơi đây và giấu pho võ công trong vùng vực sâu này. Ta cứ truy tìm thế nào cũng thấy...
Hán Sơn đứng dậy :
- Vậy