Ngũ Đài sơn chập chùng hiện ra trong sương khói, vầng kim ô vừa ló dạng chốn chân trời.
Linh Phụng dịu dàng lên tiếng :
- Tống huynh đưa tiểu muội đến tận nơi nào đây?
Tống Phi Bằng trỏ tay lên sườn núi :
- Trên kia có một hang đá rất rộng. Chúng ta có thể tạm ẩn thân được ít lâu.
Cô gái nhìn lên cửa hang động ẩn hiện sau những lùm cây còn giăng mắc làn sương trắng đục :
- Đó là hang gì vậy, Tống huynh?
- Tên hang này là Tiều Chi động...
- Tiều Chi động cái tên nghe ngộ nghĩnh, mà sao huynh biết?
- Trước kia gia phụ có lần đưa huynh tới đây. Người giải thích Tiều Chi động là hang núi của những lão tiều phu dừng chân ngủ nghỉ. Mấy lão tiều thủa xưa võ công ghê gớm với cái búa đốn củi và đốn cả sơn tặc lẫn bọn cường quyền chứ chẳng phải những tay kiếm củi tầm thường.
Linh Phụng ngồi xuống một tảng đá.
Nàng nhíu cặp mày cong :
- Tại sao lại phải lên tận chốn thâm sơn cùng cốc này? Huynh đã từng đánh bại được bọn Vạn Độc Quỷ môn kia mà?
Ngồi xuống bên Linh Phụng, Tống Phi Bằng trầm giọng :
- Muội không hiểu sao? Vạn Độc Quỷ môn vô cùng ghê gớm. Tuy hôm qua huynh thắng được Tam đường chủ của chúng bằng mấy tuyệt chiêu... Nhưng Tứ đại pháp vương Vạn Độc Quỷ môn xuất hiện thì huynh cũng khó lòng thoát chết, còn nói chi đến Giáo chủ Vạn Độc Thần Ma là tên ma đầu tanh máu, võ công siêu tuyệt, ta không thể coi thường. Bởi thế, sau khi giải cứu được muội trong tay bọn chúng, huynh phải đưa muội tạm ẩn thân. Mọi việc an nguy sau này sẽ tính.
Linh Phụng thở dài, đôi mắt đượm buồn :
- Tiểu muội rất nóng lòng muốn biết tin tức của phụ mẫu và hai đệ đệ, nên chỉ muốn ở lại vùng Đại Biệt.
Vội lắc đầu xua tay, Phi Bằng nói nhanh :
- Ôi, không nên, không nên... Vùng núi Đại Biệt thân thương của chúng ta đã trở thành hang ổ của bọn Vạn Độc Quỷ môn.