Tạm yên lòng với ý nghĩ ấy, Hán Sơn đứng dậy ngó quanh. Chàng định tìm mấy khóm cỏ linh chi rồi quay về thạch động cấp cứu Cẩm Tiên qua cơn hôn mê nguy hiểm...
Bỗng bên tai chàng nghe những tiếng kêu khẩn thiết :
- Vương ca, Vương ca đâu rồi?
Hán Sơn đã quay lại... Chàng đã lại chụp mặt nạ vào.
Trên khoảng đường mòn, Cẩm Tiên đang chạy nhanh về phía chàng.
Vội dang tay đón cô gái, Hán Sơn hỏi :
- Kìa Cẩm muội, muội đã bình phục rồi sao?
Cẩm Tiên nắm lấy tay Hán Sơn :
- Muội đã tỉnh lại, sau một cơn mê tưởng hồn lìa khỏi xác...
Hán Sơn mỉm cười :
- Nhưng vì sao muội bị hôn mê?
Cẩm Tiên thoáng đỏ mặt :
- Nắm được pho võ công, muội mừng quá nên thử luyện không ngờ...
Nàng chợt nhíu mày :
- Nhưng Vương ca bỏ muội để đi đâu vậy?
Giấu nhẹm chuyện gặp gỡ Linh Phụng, Hán Sơn chỉ nói :
- Tiểu huynh thấy Cẩm muội bị hôn mê, lại sợ muội bị tẩu hỏa nhập ma nguy đến tính mạng, nên phải đi quanh vùng tìm cỏ linh chi về cứu cấp.
Cô gái xúc động nhoẻn miệng cười :
- Vương ca tìm được linh chi chưa?
Hán Sơn vội đáp :
- Tiểu huynh đã tìm nhiều nơi nhưng không thấy.
Đôi mắt Cẩm Tiên chớp nhanh :
- Thôi, khỏi tìm kiếm nữa, muội đã khỏe rồi.
Nhẹ rút tay mình khỏi bàn tay Cẩm Tiên, Hán Sơn bảo :
- Nhưng muội đừng luyện Thiên Chiêu Sưu Lục nữa nhé.
Lại tỏ vẻ bướng bỉnh, Cẩm Tiên bảo :
- Muội sẽ nghiên cứu lại và tiếp tục luyện chiêu... lẽ nào bỏ phí bao nhiêu chiêu thức tuyệt luân trong cuộn da quý báu ấy.
Khoát tay cương quyết, Hán Sơn gằn giọng :
- Ta không thể luyện chiêu nếu chưa tìm ra được phần đầu của pho võ công. Vì chưa được chỉ dẫn ta lại sẽ hành động vận khí sai lạc, khó tránh khỏi cái chết thê thảm.
Cau mày nhướng mắt, Cẩm Tiên hỏi :
- Biết phần đầu của Thiên Chiêu Sưu Lục ở đâu mà tìm?
Ngón tay Hán Sơn chỉ quanh một vòng :
- Chắc chắn phần đầu pho võ công cũng chỉ quanh quẩn trong vùng hang động này thôi.
Cẩm Tiên vẫn nói bướng :
- Vương ca cứ việc đi tìm, còn muội vẫn nghĩ cách luyện công chẳng chịu bỏ phí thời gian.
Nàng quay mình phóng vút về thạch động, như không muốn nghe Hán Sơn nói thêm điều gì nữa.
Chàng trai nhìn theo bóng dáng cô gái ngang tàng. Chàng lặng lẽ lắc đầu rồi cũng quay về hang động.
Đến cửa hang động, Hán Sơn đã tính toán nhanh trong đầu, một mặt hành động cấp tốc :
- Ta phải giữ lấy nửa pho bí kíp kia để tránh cho Cẩm Tiên hậu quả khó lường, vì nàng nhất định hành công mà không cần biết rõ phương thức.
Bởi đã có ý đồ, nên vừa bước vào Hán Sơn đã kêu lên bằng giọng dịu dàng êm ái :
- Cẩm muội ơi, Cẩm muội...
Nhưng trong hang động im lặng lạ kỳ, chẳng nghe một lời đáp lại.
Hán Sơn ngạc nhiên nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng cô gái đâu cả. Chàng nhìn thẳng vào phía trong, cũng chỉ nhìn thấy vách đá lạnh tanh với những mẩu nên thừa vung vãi.
Cẩm Tiên đã biến mất rồi.
Chàng giật mình kêu nho nhỏ :
- Cẩm