(Mất haitrang 31, 32)
Hiểu ngay đã có điều gì hệ trọng nên Trương Lộng mới có cái cử chi quýnh quáng như thế, lập tức Thượng Quan Linh Phụng lao mình tới.
Trương Lộng đưa tay chỉ trỏ đám cỏ xanh sát bờ vực ậm ọe luôn mồm.
Nhìn đám cỏ xanh chỗ gã câm hỉ bất giác Thượng Quan Linh Phụng kêu lên :
- Máu!
- Máu... Trời ơi máu...
Vương Hán Sơn cũng vừa trờ tới và cùng đồng lượt kêu to :
- Giờ đã quá rõ ràng, Cẩm Tiên đã trúng chưởng rách toạc cả áo rơi xuống vực này chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Hai vị lão nhân Thượng Quan Kỳ Long, Sơn Đông Tuyệt Thủ đã đến nơi đưa mắt nhìn mấy vết máu.
Quan sát xong Thượng Quan Kỳ Long hốt hoảng nói thật mau :
- Hãy mau xuống dưới tìm Miêu nữ điệt.
Trong năm người chỉ có Vương Hán Sơn và Thượng Quan Linh Phụng có bổn phận đi tìm Cẩm Tiên chứ đâu còn ai nữa.
Liếc xéo Thượng Quan Linh Phụng thấy nàng đứng yên, Vương Hán Sơn gấp lên :
- Sư bá! Tiểu điệt xuống đó tìm nàng.
Bằng một thân pháp tuyệt diệu Vương Hán Sơn vận chân khí cất mình lên cao hai trượng từ từ hạ xuống miệng vực đen ngòm.
Chỉ trong cái chớp mắt chàng hút dạng.
Trông thấy Vương Hán Sơn đơn phương mạo hiểm xuống vực trong lòng Thượng Quan Linh Phụng lo sợ bồi hồi. Nàng lo cho tính mạng của chàng. Đã mấy lần Thượng Quan Linh Phụng định phóng theo Vương Hán Sơn tiếp trợ chàng trong cơn nguy hiểm nhưng rồi lại thôi...
Nàng âm thầm than thở :
- Tấm băng trinh của ta đã bị gã ma đầu Tống Phi Bằng chiếm đoạt đi rồi, thân ta đã hoen ố đâu còn xứng đáng với tình yêu