Xoẹt... xoẹt...
Có tiếng động từ phía trên, Vương Hán Sơn giật mình ngẩng mặt lên nhìn.
Chàng lẩm bẩm :
- Ồ! Có lẽ Thượng Quan Linh Phụng xuống kia.
Theo Vương Hán Sơn nghĩ mọi người ở trên vì thấy quá lâu chàng không trở lên, do đó bảo Thượng Quan Linh Phụng xuống với chàng.
Nếu thế thì đâu còn diễm phúc nào hơn nữa, chàng sẽ chọn lời an ủi nàng hàn gắn lại tình yêu giữa chàng và nàng vừa đổ vỡ.
Trong lòng Vương Hán Sơn vô cùng phấn khởi, vận nhãn lực nhìn lên đợi chờ...
Xoẹt... xoẹt... xoẹt...
Một vật khá to đang từ trên cao mười trượng rơi xuống mắc vào đám dây thần thông này tới đám dây chằng chịt khác, cuối cùng rơi nhanh ngay chỗ Vương Hán Sơn.
Chợt nhận ra vật đó là một người Vương Hán Sơn kinh hãi vận lực chụp lấy một cách nhẹ nhàng.
Vương Hán Sơn đưa mắt nhìn kỹ người nằm trong tay.
Chợt chàng kêu hoan hỉ :
- Trời! Cẩm muội...
Thì ra Cẩm Tiên từ trên rơi xuống, giá nếu không có Vương Hán Sơn chộp lấy chắc chắn nàng đã nát tan cả thân xác ra rồi.
Nhưng tại sao lại có chuyện lạ lùng này? Quả thật là khó hiểu.
Vốn là một chàng trai thông mình, Vương Hán Sơn kịp nghĩ ra liền.
Chàng tự nhủ :
- Cẩm muội bị trúng chưởng té xuống vực, dọc đường vướng lấy đám dây chằng chịt trên kia cho tới bây giờ nàng mới rơi luôn xuống đây, cũng may cho nàng ta trở lại kịp còn bằng không thì...
Vương Hán Sơn nhìn sắc mặt Cẩm Tiên tái xanh, nơi khóe miệng còn đọng vệt máu, đôi mắt nhắm nghiền, chàng hiểu rõ nàng đang mang nội thương cực kỳ trầm trọng, nếu không kịp cứu nguy sẽ chẳng còn kịp nữa.
Đường từ đây lên bờ vực