Lục soát trong cánh rừng già một lúc thật lâu không thấy bóng dáng Cẩm Tiên nơi đâu cả, Vương Hán Sơn quay qua Thượng Quan Linh Phụng :
- Linh muội, chúng ta mau ra quan lộ, có thể Cẩm Tiên đã thoát ra đấy lâu rồi.
Lặng lẽ phi hành theo sau Vương Hán Sơn, từ nãy Thượng Quan Linh Phụng chẳng có một lời, bởi nàng quá xấu hổ với chàng chuyện nàng đã thất thân với gã Tống Phi Bằng - một tên công tử bại hoại.
Nàng căm thù gã đến tột cùng, chỉ vì gã mà giờ này giữa nàng và Vương Hán Sơn đã có một cái hố ngăn cách.
Tới quan lộ đôi trai gái tuyệt sắc song song phi hành bên cạnh nhau, mắt quan sát hai bên rừng và phía trước tìm bóng Cẩm Tiên.
Đi được khoảng hai mươi dặm, bấy giờ Vương Hán Sơn mới lên tiếng :
- Linh muội! Hãy nói cho huynh nghe vì sao muội lại lạnh lùng với huynh như thế?
Câu hỏi của Vương Hán Sơn như một mũi kiếm bén nhọn đâm vào trái tim Thượng Quan Linh Phụng. Nàng mím chặt vành môi không đáp được lời.
Giọng Vương Hán Sơn càng thiết tha hơn :
- Linh muội hãy nói đi, dù cảnh ngộ nào huynh cũng vẫn yêu muội. Huynh yêu muội trọn cả cuộc đời này.
Thượng Quan Linh Phụng suýt bật khóc, cố nuốt trôi dòng thương lệ đang trào lên cổ, nhưng vẫn không có lời.
Phi hành sát lại bên mình Thượng Quan Linh Phụng, giọng nói của Vương Hán Sơn càng thiết tha hơn :
- Nói đi Linh muội, tại sao muội cứ mãi lãnh đạm với huynh... Huynh vô cùng đau khổ.
Thấy Vương Hán Sơn tha thiết khẩn cầu trong