Xoảng!
Cây đao nhỏ sắc bén vuột khỏi bàn tay Không Không sư thái vèo đi đánh xoảng vào vách tường ngôi cổ tự.
Không Không sư thái vô cùng kinh hãi tháo lui mấy bước, đưa mắt nhìn qua trong khi Vương Hán Sơn đã đứng sững giữa Phật đường uy nghi như vị thiên thần vừa giáng hạ.
Thượng Quan Linh Phụng và Cẩm Tiên cũng vừa nhận ra Vương Hán Sơn, thảng thốt đứng dậy trố mắt nhìn chàng chưa có lời nào.
Mười hai xú ni cô kinh hãi đổ dồn hàng loạt nhãn quang, chàng ngầm vận chân khí sẵn sáng ứng phó.
Sau phút giây lấy lại sự trầm tĩnh, Không Không sư thái cao giọng :
- Mô Phật! Tiểu thí chủ là ai, đến bản tự có chuyện gì chỉ giáo?
Trỏ tay sáng hai cô gái, Vương Hán Sơn tỏ vẻ cung khiêm :
- Tại hạ tên Vương Hán Sơn, chỉ vì hai vị cô nương kia nên đành cam thất kính cùng quý tự.
- Thế nhị vị nữ thí chủ đây là...
Vương Hán Sơn đáp mau :
- Là nhị vị hiền muội của tại hạ.
Thượng Quan Linh Phụng toan mở miệng thì Không Không sư thái đã hướng về nàng và Cẩm Tiên :
- Ngã Phật từ bi vô lượng nhưng nhị vị nữ thí chủ không có duyên với cửa thiền. Bần ni không thể phổ độ được rồi.
Nói xong, Không Không sư thái phất cánh tay áo rộng sang phía chúng xú ni cô cùng biến dạng vào hậu liêu.
Thượng Quan Linh Phụng nhìn Vương Hán Sơn bực tức :
- Vương ca! Bọn tiểu muội đã quyết tâm qui y vào cửa Phật không có cách nào thay đổi được, ca ca hãy về đi đừng gây khó khăn cho bọn muội nữa.
Vương Hán Sơn thiết tha :
- Linh Phụng! Muội đã hiểu lầm rồi, huynh đã trải qua bao nhiêu khổ sở đi tìm muội để trần tình. Muội hãy nghe huynh.
Thượng Quan Linh Phụng gắt :
- Muội lầm ư? Hừ... Vương ca đã khinh miệt muội, xem muội như một cô gái bại hoại xấu xa, điều đó đã quá rõ ràng ca ca đừng ngụy biện vô ích.
Giọng nói Vương Hán Sơn run run :
- Có phải Linh muội muốn nói những lời của ngu huynh trong đêm đó phải không?
- Phải!
- Linh muội lầm thật rồi, trong đêm đó huynh hỏi muội chỉ vì chủ đích muốn biết gã Tống Phi Bằng có liên hệ gì với lão Vạn Độc Thần Ma hay không để đối phó với gã, chứ nào phải huynh muốn biết những chuyện nhỏ nhặt tầm thường đó mà muội giận huynh đến phải định thí phát qui y như thế.
Chàng cất cao giọng :
- Thật lòng với Linh muội, cho dù muội có như thế nào đi nữa, huynh vẫn yêu thương kính trọng muội như lúc