Sơn Đông Bách Hoa viên.
Một khu vườn hoa rộng bao la, thơ mộng với trăm thứ kỳ hoa dị thảo, lúc nào cũng dập dìu du khách đến vãn cảnh xem hoa.
Trong số khách nhàn du hôm ấy, có cả Phi Bằng và Linh Phụng.
Chẳng phải hai người vào Bách Hoa viên để thưởng hoa ngoạn cảnh mà họ sóng đôi như cặp tình nhân, vào nơi đây nhằm tránh vào cao lâu khách điếm vì khó trao đổi việc bí mật.
Đến bên rặng trúc xanh tươi ít người qua lại, Phi Bằng kéo Linh Phụng vào Nghinh Phong đình vắng vẻ, cùng ngồi trên chiếc ghế đá như đôi du khách nghỉ chân.
Linh Phụng nhíu đôi mày cong thanh tú, giọng nàng có vẻ chán nản :
- Tống huynh, chúng ta đến đây được nghe bạn bè của huynh nói rõ về huyết án trong nhà Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc, nhưng chẳng ai đoán biết được thủ phạm. Cũng chẳng ai biết gì về tung tích của bá phụ muội. Chuyến đi của ta thật vô ích.
Tống Phi Bằng lắc đầu :
- Chưa hẳn là vô ích đâu. Huynh vừa nghĩ ra một người có thể biết hành tung của Kim Điêu Đại Kiệt...
Ánh mắt Linh Phụng sáng lên :
- Ai vậy huynh?
Phi Bằng đáp ngay :
- Người ấy là Sơn Đông Võ Sử Thẩm Gia Quân. Ông ta chuyên viết biên niên sử, ghi rõ những sự kiện liên quan đến võ sử quần hùng ở đất Sơn Đông này. Cuộc hội kiến của Kim Điêu Đại Kiệt và huyết án trong Thái gia trang chắc không thể qua mắt Thẩm Gia Quân.
Linh Phụng nhìn Phi Bằng :
- Có thể là ông ta biết, nhưng liệu ông ta có vui lòng kể lại cho bọn mình nghe không?
Phi Bằng gật gù :
- Nếu biết muội là hậu duệ của Kim Điêu Đại Kiệt thì hẳn ông ta sẽ sẵn lòng cung cấp những điều ta cần biết.
Gã lại vỗ chiếc túi đeo bên hông :
- May mắn trận giao đấu vừa qua huynh không bị rơi mất chiếc túi đựng mấy nén vàng này. Thẩm Gia Quân rất lý tài, ta sẽ tặng lão vài nén vàng là có thể mua được tin tức.
Linh Phụng nói nhanh :
- Nếu vậy ta mau tìm tới Thẩm Gia Quân, may ra biết được hành tung của bá phụ muội.
Đảo mắt nhìn quanh, Phi Bằng nói :
- Sở dĩ huynh dẫn muội vào đây là để đánh lạc hướng nếu có những kẻ theo dõi ta. Bây giờ ta có thể đi được rồi.
Cả hai cùng đứng dậy, rời khỏi Bách Hoa viên.
Phi Bằng thì thầm bên tai Linh Phụng :
- Chúng ta núp vào một tàn cây, rồi rẽ sang phía khác nhé.
Linh Phụng hiểu ý. Hai người như những chiếc bóng, thình lình phóng lên một ngọn cây xum suê cành lá.
Mắt Phi Bằng dõi quanh chẳng thấy gì khả nghi liền kéo tay cô gái di chuyển ngược trở lại.
Phi hành chừng hai dặm, Phi Bằng chợt trỏ tay :
- Trang viên của Võ Sử tiên sinh Thẩm Gia Quân kia rồi.
Phóng vèo tới như hai chiếc lá rời cành, Phi Bằng và Linh Phụng chao xuống cách trang viện của Thẩm Gia Quân vài chục bước.
Thẩm Gia Quân là một ông già tiên phong đạo cốt, nhưng cặp mắt của ông lại có vẻ gian xảo với giọng cười hềnh hệch khác thường.
Nghe tiểu đồng thông báo, Thẩm Gia Quân ra tận ngoài sân đón khách vào gian tiền sảnh thoáng mát.
Phi Bằng trang trọng đặt hai nén vàng lên chiếc khay gỗ quý ở giữa