Vạn Độc Quỹ Môn

Bóng trắng bí mật


trước sau



Đêm đã khuya, Linh Phụng mới về tới thị trấn Đông Môn.



Thân gái một mình, nàng không muốn đi vào những khách điếm, nên nàng tới ngôi chùa Dược Sư xin ngủ qua đêm.



Chùa Dược Sư là thiền môn gồm toàn các vị nữ ni tu trì nên Linh Phụng được thoải mái trong hậu liêu.



Tuy có giường chiếu đàng hoàng, nhưng Linh Phụng vẫn trằn trọc không ngủ được. Phần tiếc thương thúc phụ, phần lo lắng cho phụ mẫu và hai đệ đệ... chẳng biết đã lưu lạc nơi đâu.



Qua trận giao đấu giữa Tứ đại pháp vương và mụ Kim Tiền Xú Phụ, nàng lờ mờ hiểu rằng bọn Vạn Độc Quỷ môn đã tàn phá sơn trang nhưng không tìm ra pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục mà bá phụ nàng đem từ Tây Vực về cất giấu ở nơi nào đó. Bởi vậy bọn chúng đang truy lùng thúc phụ Kim Điêu Tam Kiệt Thượng Quan Kỳ Tâm và nàng. Tất nhiên chúng chưa biết thúc phụ nàng đã chết.




Linh Phụng trăn trở trên chiếc gối, thầm nói một mình :



- Ta phải tìm cho ra song thân và hai đệ đệ chưa biết sống chết, một thân trước bẫy rập của Vạn Độc Quỷ môn ta khó tránh muôn ngàn nguy hiểm.



Nàng ta trằn trọc suốt hai trống canh, còn một lúc trời mới rạng sáng Linh Phụng cảm tạ vị ni sư để tiếp tục lên đường.



Ra khỏi ngôi chùa, Linh Phụng lẩm bẩm :



- Thúc phụ nói song thân ta chạy về hướng Hoàng Thạch Xuyên, chắc là tới Miêu gia bảo.



Nàng rời ngay thị trấn Đông Môn, phi thân vun vút về vùng Hoàng Thạch Xuyên phía trước.



Lúc mặt trời lên cao Linh Phụng đã tới vùng rừng núi xanh tươi mát mẻ, trong lòng nàng ngập tràn hy vọng. Nàng sẽ gặp song thân cùng hai đệ đệ ở nơi này, lại vui vẻ tái ngộ cô bạn gái Miêu Khả Tú.



Thoải mái trong lòng nên Linh Phụng phi hành không biết mệt, lát sau hẻm núi Hoàng Thạch Xuyên đã hiện ra trước mắt.



Cô gái reo lên :




- Miêu gia bảo kia rồi.



Khu nhà của gia quyến người bạn thoắt ẩn hiện sau rặng cây xanh, Linh Phụng mừng rỡ phóng vụt tới.



Nhưng bỗng nàng khựng lại, quang cảnh trước mắt khiến nàng đau nhói. Xuyên qua cửa đổ nát, những nếp nhà bên trong Miêu gia bảo tuy còn hình thức, nhưng tường vách bị tàn phá, đồ đạc bừa bãi

ngổn ngang chẳng còn một bóng người...



Linh Phụng thảng thốt kêu lên :



- Trời, sao có cảnh tang thương ghê gớm thế này? Gia đình Miêu Khả Tú đâu? Phụ mẫu và hai đệ đệ ta đâu?...



Buông mình xuống chiếc ghế đá, ôm lấy đầu mình, đưa đôi mắt như không có hồn nhìn cảnh điêu tàn của Miêu gia bảo.



Giữa khung cảnh ngổn ngang, Linh Phụng nhìn thấy một miếng bạch thạch mỏng, nàng vội nhặt lên xem. Giữa miếng bạch thạch trắng tinh nổi bật hình một con nhện màu đen nhánh.



Linh Phụng bàng hoàng :



- Trời ơi, thạch bài của bọn Vạn Độc Quỷ môn, vậy là cũng chính bọn chúng đã tàn phá Miêu gia bảo. Ôi, toàn gia Miêu gia bảo đã bị tru sát rồi chăng?




Lạnh buốt sống lưng, cô gái liên tưởng tới một điều ghê gớm. Nàng đau đớn kêu lên :



- Nếu phụ mẫu và hai đệ đệ ta cùng tới đây thì...



Không dám nghĩ sâu thêm nữa. Nàng sục sạo khắp các phòng, lật tung đồ đạc để xem có xác chết nào chăng. Nhưng tuyệt nhiên nàng chẳng thấy có một tử thi nào, chỉ có những vũng máu khô vương vãi...



Nàng chợt nhớ lại lời thúc phụ và câu nói của Kim Tiền Xú Phụ... nàng hiểu rằng bọn Vạn Độc Quỷ môn chẳng những tàn phá riêng Thượng Quan sơn trang mà chúng còn triệt hạ tất cả những gia phái có liên hệ trong vùng để tìm cho ra pho bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục...



Linh Phụng bỗng kêu lên hoảng hốt :



- Còn Vương Hán Sơn, chàng đã ra sao?



Nàng vụt phóng vèo ra khỏi Miêu gia bảo.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện