Nói cười vui vẻ một lúc, Cẩm Tiên chợt bảo :
- Có một đại sự mà muội lại quên, bậy thật.
Vương Hán Sơn nhìn sững :
- Việc gì mà lớn lao quá vậy muội?
Cẩm Tiên cười lém lỉnh :
- Người xưa dạy rằng đừng tưởng đôi chân mang cái bụng mà chính cái bụng mang đôi chân. Thử hỏi nếu bụng đói meo cặp giò làm sao lết nổi? Vậy cái ăn chính là đại sự phải không? Muội đã lo sẵn bữa ăn uống từ đêm qua trong cái bị này. Bây giờ chúng ta lôi ra làm chuyện đại sự.
Nàng vỗ vào cái bị bình bịch, khiến Hán Sơn bật cười :
- Hèn gì lúc muội thoát y để thi triển Nhiếp Hồn Ảo Vũ bảo tiểu huynh ôm mớ y trang thấy có gì nặng trĩu, lục cục, lòn bòn ngờ đâu là cái bị thức ăn trong mớ quần áo.
Cẩm Tiên mở bị thức ăn ra, nào xôi, nào thịt luộc, lại có cả một bình rượu nho.
Hán Sơn nốc xôi thịt ăn rất thật thà nhưng không đụng tới rượu.
Cô gái nhướng mắt :
- Rượu dành cho Vương ca đấy, nam vô tửu như kỳ vô phong, chàng trai không có rượu thì xuôi xị như cờ không gió. Sao Vương ca không uống rượu?
Chàng trai lắc đầu hóm hỉnh :
- Thôi, tiểu huynh ngại lắm, chỉ sợ giống rượu của mụ Huệ Tiên.
Cẩm Tiên trừng mắt :
- Vương ca đừng nói nhảm, chẳng bao giờ muội sử dụng dâm tửu như Huệ Tiên. Muội sợ “chuyện ấy” lắm mà.
Hán Sơn mở bình rượu dốc vào miệng, mùi rượu thơm lừng.
Chàng tấm tắc khen :
- Ôi, rượu huyết sâm đại bổ ngon tuyệt.
Rồi chàng gật gù :
- Muội nói đúng, Huệ Tiên và muội đều thích chàng trai xấu xí. Nhưng mục đích mỗi người khác nhau.
Cẩm Tiên cười khúc khích :
- Nếu muội không gỡ Vương ca ra khỏi tay mụ Huệ Tiên dâm ác ấy thì Vương ca sẽ thân bại danh liệt vì không chịu nổi mụ ta đâu. Lão Vạn Độc Thần Ma còn phải sợ môn Hấp Tinh công của mụ hút hết nguyên khí nên mặc dù say mê mụ nhưng cũng phải cứ ba tháng lão mới dám đến với mụ một lần.
Hán Sơn ực thêm một ngụm rượu :
- Sao muội biết cả chuyện kín của mụ ta?
Mắt cô gái liếc ngang :
- Chuyện gì mà qua khỏi tai mắt tinh ma của muội.
Chợt nàng phẩy tay :
- Thôi, không nói chuyện ấy nữa, bây giờ bàn chuyện võ công.
Hán Sơn nhìn cô gái :
- Chuyện võ công à?
- Phải, Vương ca đã học được mấy tuyệt chiêu?
Hán Sơn thành thật đáp :
- Tiểu huynh chỉ mới học được của gia phụ một chiêu Song Chỉ Xuyên Tâm, muội đã thấy tiểu huynh xuyên thủng tim một tên thuộc hạ Vạn Độc Quỷ môn đấy.
Cẩm Tiên trầm giọng :
- Ra chốn giang mà chỉ có một chiêu lận lưng thì ít quá, Vương ca còn phải học nhiều. Nhưng trình độ khinh công phi hành của Vương ca đã khá đấy.
Chàng trai mỉm cười :
- Gia phụ vốn là một cao thủ võ lâm nào phải tầm thường. Nhưng suốt thời niên thiếu tiểu huynh chỉ ưa săn bắn, xao lãng võ công. Tiểu huynh luyện khinh công phi hành và nội lực chỉ để đi săn và luyện một chiêu Song Chỉ Xuyên Tâm để hạ ác thú. Bây giờ có việc ra chốn giang hồ mới biết khó khăn.
Cẩm Tiên nói :
- Vương ca chẳng nên lo ngại, đã có công phu nội lực như Vương ca sẽ tiếp thu võ công rất nhanh. Còn muội phải luyện thành pho bí kíp Sử Nữ âm công mới mong tầm thù rửa hận.
Như chợt nhớ ra, Cẩm Tiên kêu lên :
- Vương ca còn môn đại đao đã cao cường. Trận giao đấu vừa rồi muội rất phục những đường đao của Vương ca.
Hán Sơn nhấc thanh đại đao lên, chậm rãi bảo :
- Môn đại đao này là của người bạn tình cờ Khương Bạch Hổ truyền cho tiểu huynh chín chiêu, có thể biến hóa thành tám mươi mốt chiêu. Phổ nội lực vào đao thì đường đao còn phát huy kình lực dữ dội.
- Hay quá, vậy chỉ với môn đại đao này Vương ca cũng đủ đối