Lời nói chưa dứt, cây đại đao đã xé gió vèo vèo, kình phong ầm ầm qua những chiêu thức kỳ ảo như một điệu múa, thân hình Tạ Đại Đởm chập chờn ẩn hiện như một bóng ma.
Quả đúng như lời Tạ Đại Đởm, đường đao trong bài này lả lướt uyển chuyển như múa mà biến ảo và kịch liệt phi thường. Vương Hán Sơn tung ra nhiều tuyệt chiêu nhưng cứ bị thu hút vào những thế hư hư thực thực của đối thủ. Đao vừa chạm nhau tóe lửa lại biến qua phương vị khác.
- Chết này...
Tiếng thét rợn hồn của Tạ Đại Đởm từng lúc làm Hán Sơn giật mình thót tim. Chàng hóa giải từng chiêu thế, dần dần thủ nhiều hơn công mà cứ lẫn lộn trong vòng hư ảo của một bài đao quái dị phi thường.
Bỗng chàng nghe văng vẳng bên tai tiếng kêu của Tạ Đại Đởm :
- Tiểu tử, đã qua mười chín hiệp rồi, chỉ còn một hiệp ráng giữ mạng sống để được làm đệ tử của ta.
Chát chát... bùng...
Đại đao chạm nhau kình khí phát nổ, Vương Hán Sơn tung ra những chiêu số ảo liệt cuối cùng, nhưng chàng cũng chỉ đủ sức nhanh nhạy giữ lấy cái đầu trên cổ. Những đường đao quái dị của Tạ Đại Đởm vẫn không ngừng phát huy sức mạnh và quỷ mị đưa dần Hán Sơn vào trạng thái mê tâm không cưỡng nổi.
Trong lúc tuyệt vọng, bên tai chàng trai văng vẳng tiếng nói quen thuộc của một cô gái...
Ôi, Linh Phụng người yêu của chàng đã đến lúc lâm nguy. Người con gái mà chàng lặn lội đi tìm khắp nẻo sông hồ, chẳng quản gian nan nguy hiểm.
Tay đao đã run, nhưng Hán Sơn vẫn cố giữ vững thần trí để lắng nghe tiếng nói của nữ nhân vừa vọng tới.
Ồ, chàng đã lầm lạc rồi, chẳng phải tiếng nói thân thương hằng