Vạn Độc Quỹ Môn

Ác chiến sau thiền tự


trước sau



Linh Phụng ngồi tư lự dưới gốc cây bồ đề. Hoàng hôn đã phủ trùm vạn vật một màu âm u huyền ảo. Trong chùa Thiền Lâm chú tiểu tăng đã thỉnh một hồi chuông công phu. Tiếng chuông chiều càng gợi cô gái nhớ nhà bởi Thượng Quan sơn trang cũng có ngôi Tây An cổ tự kề bên.



Thương nhớ song thân và hai đệ đệ khiến lòng nàng quặn thắt, hình bóng người yêu cũng biền biệt còn làm tim nàng đau đớn bồi hồi. Hai dòng lệ nóng chợt tuôn trào, Linh Phụng thầm kêu nho nhỏ :



- Vương Hán Sơn, huynh ở nơi nào, có biết chăng muội phiêu bạt phương trời trong hoàn cảnh đau buồn khó xử...



Linh Phụng khó xử bởi tình cảm của Phi Bằng. Nàng biết gã công tử này yêu nàng tha thiết nhưng trái tim nàng vẫn nguội lạnh trước nhiệt tình của gã trai đang kề cận bên nàng chỉ vì tâm hồn ngây nàng đã trao trọn vẹn cho Hán Sơn từ những ngày thơ dại. Hoàn cảnh đẩy đưa làm Linh Phụng phải cần đến Phi Bằng, nàng biết phải làm sao vẹn cả đôi đường tình nghĩa.




Triền miên với những suy tư dằn vặt, Linh Phụng chẳng biết bóng đêm đã phủ chụp từ hồi nào cả ngôi chùa chập chờn trong ánh đèn dầu và những ngọn nến lung linh.



Từ phía sau một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng khiến Linh Phụng giật mình quay lại...



- Linh muội, sao lại ngồi trầm mặc ở nơi này?



Câu hỏi dịu dàng của Phi Bằng làm Linh Phụng bối rối, nàng đưa ống tay áo rộng kín đáo chậm qua đôi mắt... nhưng cử chỉ ấy cũng không giấu được Phi Bằng. Gã nhìn thẳng vào dung mạo kiều diễm của nàng đang ẩn chứa buồn thương, rồi chép miệng :



- Ôi, muội lại khóc nữa

rồi... Huynh đã khuyên muội bao lần là hãy bớt buồn thương, giữ gìn sức khỏe trên đường tìm kiếm những người thân thiết.



Linh Phụng thở dài :




- Xin lỗi Tống huynh nhé. Muội đã cố gắng... nhưng vì những người thân thiết mà muội không thể ngăn được sầu thương.



Phi Bằng thừa biết trong nỗi sầu thương của Linh Phụng chẳng phải riêng vì phụ mẫu... mà còn vì hình bóng một người... Nhưng gã tảng lờ như không biết, chỉ nhẹ vuốt bờ vai nàng và bảo :



- Muội hãy vào hậu liêu ta cùng bàn luận võ công cho vui. Thấy muội buồn huynh cũng xốn xang trong lòng lắm.



Ngoan ngoãn đứng dậy nhưng Linh Phụng khéo léo không để Phi Bằng nắm bàn tay nàng. Nhanh nhẹn lách mình, nàng uyển chuyển bước về phía hậu liêu, Phi Bằng vẫn theo sát bên cạnh.



Bỗng cả hai cùng dừng bước...



Phía sau ngôi chùa rung động mạnh.



Ầm Ầm...




Những luồng thanh quang xanh lè, chớp giật đan chéo, tia sáng văng lóa mắt.



Bùng... Bình...



Phi Bằng kêu lên :



- Sau chùa đang có cuộc giao đấu giữ dội.



Gã bảo Linh Phụng :



- Muội còn chưa bình phục, vào ở yên trong hậu liêu đi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện