Huệ Tiên rút trong áo ra một chiếc sáo nhỏ, thổi mấy tiếng âm u. Lập tức chàng trai nghe cành lá lao xao, rồi hàng trăm con rắn màu lục và màu trắng xuất hiện lúc nhúc trên tàn lá... chúng giương cặp mắt đỏ rợn người và đánh lưỡi lách tách khủng khiếp.
Thiếu phụ khoát tay một vòng :
- Thấy chưa Vương huynh, bầy rắn dễ thương đấy chứ?
Hán Sơn rùng mình, chàng tưởng tượng nếu bầy rắn kia chỉ bò quanh mình chàng một lượt thì hẳn chàng chỉ còn là bộ xương trụi lủi.
Huệ Tiên trỏ tay lên tàn lá :
- Vương huynh thích nằm trong màn với thiếp hay thích đùa giỡn cùng bầy rắn gớm ghê kia? Chúng rất hung dữ và háu đói. Chỉ cần vài tiếng sáo điều khiển là chúng sẵn sàng cắn mổ ngay.
Chàng trai xua tay :
- Thôi, thôi, ta không ưa những con vật tanh tưởi ấy. Một con Bạch Linh xà trên cổ và một con độc tằm Lão Qua nơi cánh tay cũng đủ làm ta mất hứng rồi.
Người đàn bà gật gù :
- Bậy quá, thiếp không ngờ mình đã làm chàng mất hứng. Thôi để thiếp xin gợi hứng lại cho chàng.
Sau một cái phẩy tay, Huệ Tiên đã thu hồi con rắn trắng bằng đầu đũa kia và con độc tằm đen thui, nhốt chúng vào chiếc túi gấm.
Hán Sơn liền đứng bật dậy, vung tay chân thoải mái.
Chợt Huệ Tiên trừng mắt :
- Vương huynh đừng tưởng thoát khỏi hai con vật này là có thể bỏ chạy đâu nhé. Chỉ một tiếng sáo ra lệnh của thiếp là hàng trăm con rắn độc trên các tàn cây kia