Vèo vèo...
Trong vài khắc Hán Sơn đã vượt qua bao vách núi rừng cây, trở lại con suối Nhạn Sầu nơi bọn Tứ quái đã bắt Cẩm Tiên đi mất.
Từ đầu ngọn thác đổ nước xuống suối sâu ầm ầm, Hán Sơn dõi mắt quan sát một vòng và đã nhận ra một ơn động cheo leo trên sườn đá.
Chàng gằn giọng :
- Bốn gã lùn quái quỷ chắc đang chui rúc trong động đá ấy chẳng sai.
Phóng vút lên cửa sơn động Hán Sơn gầm thét :
- Lạc Thủy tứ quái, mau ra nghênh tiếp ta.
Chẳng đợi kêu đến lần thứ hai, từ trong sơn động vắng lặng bỗng vọt ra bốn bóng người tựa bốn luồng khói xám.
Những tràng cười chợt ré lên...
- Ha ha ha...
Thạch Đầu Nhất Quái lắc cái đầu trọc láng o, giương tròn mắt ốc và quạc miệng kêu lên :
- Tiểu tử, thì ra ngươi chưa về chầu Diêm chúa sao?
Hán Sơn nạt lại :
- Thằng trọc câm ngay. Ta trở lại nơi đây là bọn bay tới hồi tận số rồi đấy...
Thiết Tu Nhị Quái là gã lùn râu xồm nổi giận thét :
- Nhãi ranh, ngươi còn dám đến đây vuốt râu hùm, hãy mau khai tên họ để ta ghi vào bia mộ?
Vẫn bình tĩnh mỉm cười, Hán Sơn nói :
- Ta đến đây chẳng phải để xưng danh với mấy thằng lùn, mà chính bọn ngươi phải khai ngay một điều ta hỏi...
Gã tóc vàng Kim Mao Tam Quái tru lên một tràng cười lạnh tanh :
- Ha ha ha, gã con hoang lì lợm kia, ta cho phép ngươi nêu câu hỏi rồi nhận lấy cái chết cho nát thây.
Tứ Quái Độc Nhãn cũng trợn con mắt duy nhất, chành miệng oang oang với giọng trịnh thượng :
- Cần gì mau hỏi đi, thằng nhóc.
Rút thanh đại đao ra, Hán Sơn quát lớn :
- Chớ hỗn láo. Bọn ngươi hãy mau khai rõ nơi giấu nàng Cẩm Tiên và nếu khôn hồn đưa nàng ra đây