Quả thật vậy. Từ phía bìa rừng, Tế Điên hòa thượng đang bước tới... Nhịp bước của nhà sư hòa vào tiếng chuỗi vang dòn giữa bầu không khí tĩnh lặng của rừng hoang.
Hán Sơn di chuyển thân hình, chớp mắt đã đối diện nhà sư vốn bị bọn người đời kêu là hòa thượng khật khùng, hành tung quái lạ.
Chàng trai khom mình nói lớn :
- Kình mừng Thánh tăng pháp giá.
Tay ngừng lần chuỗi, Tế Điên hòa thượng ngước lên :
- A di đà Phật, tiểu thí chủ đấy à? Chắc thí chủ đã tìm được tung tích người thương rồi chứ?
Hán Sơn lắc đầu :
- Bạch Thánh tăng, đệ tử vẫn đang tuyệt vọng.
Nhà sư xua tay :
- Đã bảo đừng gọi ta là Thánh tăng. Người đời vẫn gọi ta là hòa thượng điên mà.
Chàng trai vẫn cúi đầu :
- Bạch hòa thượng, người đời chưa hiểu được đức tế nhân độ thế của ngài qua bề ngoài phóng dật. Riêng con, vẫn thấy hòa thượng là một vị Thánh tăng, luôn cứu khốn phò nguy.
Tế Điên hòa thượng gật gù :
- Thôi được, với ta thì Thánh tăng hay hòa thượng khùng cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng tiểu thí chủ ngươi có nghe lời khuyên của ta không vậy? Lần gặp trước ta đã khuyên ngươi điều gì?
Hán Sơn vội đáp :
- Bạch Thánh tăng, ngài bảo con: “Không đi sao đến, không tìm sao gặp”. Thời gian qua con đã đi và đã tìm qua bao nẻo núi sông, nhưng vẫn chưa tìm ra được người con yêu quý.
Nhà sư lim dim đôi mắt :
- Thiện tai, thiện tai. Gieo nhân nào hưởng quả ấy. Hạnh phúc chẳng phải là thứ tự nhiên trên trời rơi xuống. Ngươi đã bỏ công