Năm Khai Nguyên thứ ba triều Đại Tùy, thiên tai xảy ra.
Vẫn thạch tính theo con số hàng nghìn, bốc cháy thành ngọn lửa màu đỏ máu hãi hùng, kèm theo địa chấn, núi lở, biển động… ập tới các châu huyện.
Nhất thời, Đại Tùy vương triều ngập trong than oán.
Từ thiên tử cho đến thảo dân, không ai quên nổi năm đó.
Vũ Long hoàng đế của Đại Tùy vừa đổi niên hiệu hạ liền ba đạo chiếu tự vấn tội, đổi lại thành "Thiên Thuận".
Thiên tai tiếp diễn suốt ba tháng, liên tục có cấp báo đóng dấu đỏ do khoái mã đưa về kinh sư. Dân chúng kinh sư chỉ cần thấy chiến mã sùi bọt mép vì mệt mỏi, kỵ sĩ cũng tàn tạ không kém vẫn liên tục quất roi lao trên đường là lại buồn bã, biết có địa phương nào đó gặp nạn. Mỗi lần cấp báo có nghĩa là vừa mất mấy nghìn, thậm chí hơn vạn tính mệnh vô tội!
May mà sau ba tháng, chiếu tự vấn tội của thiên tử tựa hồ có tác dụng, thiên tai quỷ dị chưa từng có dần kết thúc, mười mấy ngày liền không có cấp báo nữa.
...
Hôm nay là ngày đẹp trời, ở nơi quanh năm mưa gió như La Mi sơn gần Dự Châu ở Đại Tùy cũng quang đãng, ngày như thế này vốn không nhiều trong năm.
Trẻ con Liên Hoa Đài thôn xong buổi học, hớn hở ra về.
Tôn Lập đã mười ba tuổi hòa vào dòng người. Phu tử đứng ở cửa, mỗi học sinh đi qua đều chào từ biệt.
Phu tử là một văn sĩ gầy gò ngoài bốn mươi, nghe nói đạt công danh tú tài. Từ cổ quanh La Mi sơn phụ đã văn phong hưng thịnh, tiểu thôn trang như Liên Hoa Đài cũng mời phu tử đến dạy trẻ con.
Chỉ là lớn như Tôn Lập đã thành lao động chính trong nhà, mỗi ngày sáng lên lớp nghe phu tử giảng giải thư kinh, chiều về làm việc đồng áng.
Môn sinh đắc ý có thành tích học hành đi qua chào, phu tử tất nhiên mỉm cười, có khi xoa đầu khen thêm mấy câu.
Môn sinh nghịch ngợm cứng đầu thì phu tử nghiêm mặt nhắc nhở.
Tôn Lập đi qua, cúi đầu cung kính nghiêm cẩn: "Bái biệt phu tử."
Phu tử gật đầu, phất tay cho gã qua.
Không khe cũng không nhắc. Không có gì đặc biệt.
Tôn Lập đã quen rồi.
Ở Liên Hoa Đài thôn, gã không nổi bật, nhiều sự việc hoặc người khác đều vô tình bỏ qua gã.
Nhưng gã biết mình không nhàn nhạt như người ta tưởng. So với toán trẻ con này, gã khác hẳn.
Rời năm gian nhà tranh học quán, gã thong thả về nhà.
Một toán đồng học bá vai bá cổ nhau: "Tam tử, chiều nay làm gì?"
"Chán thật, phu tử bảo đọc “Dịch” kinh, thứ đó đọc thế nào cũng không hiểu, là sao nhỉ?"
"Hắc hắc, hay là chiều nay đi bắt cá?"
"Không, bắt hôm qua rồi."
"Hay là đi trêu con gái Lý quả phụ?"
"Hắc hắc, được đấy..."
"Ha ha ha!"
Đấy đều là con cái phú hộ trong thôn, không phải lao động, đầu sỏ là Điền Anh Đông - nhi tử của Điền thôn trưởng.
Điền Anh Đông thấy Tôn Lập đi cạnh đó thì mỉm cười cổ quái gọi: "Lệ Lệ, trưa nay tiếp khách hả?"
Cả toán cười vang.
Tôn Lập biết chúng cười nhạo tên mình.
Gã là con cả, phụ thân đặt cho cái tên đó là hi vọng tương lai gã gánh vác được Tôn gia.
Không biết từ khi nào trong thôn đồn rằng Nghê Hồng lâu ở huyện thành có một ca kỹ tên "Lệ Lệ", bọn Điền Anh Đông lấy làm thú vị, thời thường dùng tên này trêu Tôn Lập.
Tôn Lập làm lơ, bọn Điền Anh Đông tưởng mình đắc thắng, cười nhạo một lúc thì bỏ qua gã, đi tiếp.
Tôn Lập lắc đầu, hơi nhăn nhó, nhớ đến một câu trong sách: ngơ ngơ ngác ngác, dung nhân tự lấy làm vui.
Hành vi mà chúng lấy làm thú vui đó chưa từng thật sự làm nhục được Tôn Lập: khỉ nhe răng với người để dọa dẫm, liệu người có thấy thất bại không?
Gã đọc sách từ bé, mười ba tuổi đang là lúc hình thành tư tưởng.
Toán thiếu niên phía trước vẫn hi hi ha ha, chợt một dải xích hồng sắc hỏa diễm lao nhanh từ trên không xuống. "Ầm" một tiếng, nổ vang giữa cả toán.
"A..."
Mấy tiếng rú vang lên, có ba bốn thiếu niên ngã xuống, có đứa bị thương vì sức nổ, có đứa cháy quần áo.
Điền Anh Đông cách xa hơn nên may mắn thoát được, sợ đến nhợt nhạt mặt mày. Ngây người nhìn đồng bạn thụ thương mà không biết nên làm gì.
Hai người bị hỏa thiêu, lăn đi theo bản năng để dập lửa.
Hai người bị thương vì sức nổ, một bị ở mặt, một ở tay, vết thương rất sâu, đau đớn rên rỉ.
Tôn Lập kinh hãi nhìn thinh không, chợt tỉnh lại gào to: "Chạy mau..."
"Vù, vù, vù..."
Từng đạo xích hồng sắc hỏa diễm xuyên qua thinh không giáng xuống, nhỏ cũng cỡ nắm tay, to thì như đầu người.
Cả toán hồn phi phách tán, rú to, đưa sách lên che đâu, chạy tứ tán.
Thinh không trong veo có ba kim hồng sắc hỏa cầu cực lớn từ từ rơi xuống, theo phương hướng thì rõ ràng vào Liên Hoa Đài thôn!
Phần lớn hỏa cầu bao quanh ba quả lớn nhất này rơi xuống đất trước.
"Vẫn thạch! Chạy mau!"
Cả thôn hỗn loạn, gặp phải thiên tai thế này, có ai trong sơn thôn nhỏ xíu này bình tĩnh nổi. Gà bay chó chạy, trẻ con khóc, đàn bà kêu gào, đàn ông gầm hét, tất cả hòa thành một mớ.
Tôn Lập kinh hãi nhìn ba viên hỏa diễm lưu tinh lớn nhất, lưu tinh kéo theo cái đuôi lửa dài, phía trước là hỏa diễm quang tráo chói lòa, thể tích cực lớn, thậm chí gấp mấy lần lưu tinh lớn nhất trong lần thiên tai này được Đại Tùy hoàng triều lưu truyền.
Mỗi viên hỏa cầu đi cùng giáng xuống là mặt đất rung lên, lại thêm nhà cửa trong thôn rung chuyển.
Ai nấy hoảng hồn, biết lưu tinh to thế này va xuống tất sẽ có hàng loạt tai họa tiếp theo, lại gần tiểu sơn thôn thế này, họ không thể thoát được.
Hoảng loạn rồi thì bó tay chờ chết. Ai nấy nhìn ba quả hỏa diễm lưu tinh to nhất giáng xuống, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng sau đó, đại địa chấn không xảy ra như dự liệu, tiếng rít của lưu tinh lướt trên không cũng tắt, ai nấy mở mắt từ từ, chỉ thấy ngọn núi sau thôn ngùn ngụt khói...
Ba quả hỏa diễm lưu tinh lặng lẽ giáng xuống, thậm chí mặt đất không hề rung lên, thôn dân đang hoảng loạn nhìn nhau, không dám tin là đã qua được tai kiếp dễ dàng đến thế, như thể không ai hiểu sao Diêm vương gia không bắt mình.
Trong núi rừng rực lửa, đừng nói cứu hỏa mà đến gần thì thôn dân cũng không dám, như chim sợ cành cong. Chợt có người chỉ vào đám khói đặc, kinh hãi hỏi: "Hình như có gì ở đó!"
Thôn dân vội đến xem, khói bốc lên ngùn ngụt nên không nhìn rõ nhưng hình như có thứ gì đó ở trong, hơn nữa vừa to lớn vừa hung ác!
Cái gì nhỉ?! Thôn dân run như cầy sấy.
...
Sang ngày thứ bảy, cơn mưa đột ngột đổ xuống mới dập tắt lửa.
Từ lúc mưa bắt đầu rơi, thôn dân tụ tập hết lại, run rẩy nhìn về phía lưu tinh đã rơi, tựa hồ chờ đợi lời phán xét đến sinh mệnh họ. Khói đặc từ từ tan đi, thứ ở trong đó lộ ra.
Ba pho thạch tượng cực lớn đứng sừng sững trong núi.
Nơi này tuy chỉ là ngoại vi La Mi sơn nhưng núi non cũng ấy trăm trượng. Có điều những đỉnh núi đó chỉ tới gót chân thạch tượng.
Thạch tượng trông đều dữ dằn, từ trên cao nhìn xuống như khinh rẻ cả thế giới!
Thạch tượng bên trái có trăm con mắt, bên phải trăm tay, tựa hồ đứng đầu là pho ở giữa nhưng pho nay không có gì đặc biệt, trông quá bình thường, chỉ là cao hơn.
"A!"
Thạch tượng to lớn hung ác thế này, thôn dân đều thấy không lành, sắc mặt cực kỳ khó coi. Điền thôn trưởng định báo tai nạn lên thượng cấp nhưng Liên Hoa Đài thôn không tổn thất gì lớn, do dự rồi đành lắc đầu quan sát.
Nói ra cũng lạ, ba thạch tượng to lớn như thế nhưng chỉ ở Liên Hoa Đài thôn mới nhìn thấy, rời thôn là chỉ thấy mây khói.
Hiện tượng này khiến không ít thôn dân xì xầm bàn tán, cho là trời cao giáng tai họa cho Liên Hoa Đài thôn!
Không đầy mấy hôm, thôn dân tự bảy hương án, giấy tiền nến hương cung phụng ba sát thần. Ngày nào cũng có người đến vái lạy.
...
"A Lập, đến đây lạy một lạy cầu thạch thần tha tội cho nhà chúng ta, giữ cho cả nhà hưng vượng."
Tôn Lập bị mẫu thân kéo, miễn cưỡng quỳ trước hương án. Nhưng gã luôn có cảm giác không nói rõ được về ba thạch tượng.
Hương án đã đọng một lớp nến, vàng nến bốc khói nghi ngút, qua làn khói, Tôn Lập chợt cảm giác được ngoài núi xa, thạch tượng ở giữa hình như nhìn gã!
Tôn Lập cười thầm mình hoa mắt.
"Mau lạy đi, xem đệ đệ con lạy rồi kìa." Mẫu thân giục.
Nhị đệ Tôn Thuần rất nghe lời, thành kính quỳ vái, trán va xuống nền đá côm cốp. Tôn Lập hiếu thuận: "Mẹ, con lạy đây."
Gã giơ ba nén hương, cung kính vái ba vái, đứng dậy cắm hương vào bát.
Một giọng nói xa xăm vang ngay bên tai: "Đến đây..."
Sát na sau đã vang vọng núi non!
Tôn Lập dựng tóc gáy: "Hả?"
Gã nhìn quanh, mẫu thân đang nhắm mắt cầu khấn, đệ đệ Tôn Thuần đã chạy qua một bên, nghịch côn trùng trong bãi cỏ, côn trùng dựng lông đủ màu lên thị uy.
Tôn Lập lấy làm lạ: mình nghe nhầm hả?
"Đến đây, đến đây..."
Tôn Lập giật mình: "Ai!?"
"Con sao lại sợ thế hả? Mau quỳ xuống với tạ tội thạch thần, nếu thạch thần trách tội thì cả nhà đều không yên lành đâu." Mẫu thân vội kéo gã.
Tôn Lập đành làm theo. Mẫu thân lầm rầm, toàn những lời xin thượng tiên thứ tội.
Rồi nghi thức cũng kết thúc, mẫu thân đứng lên, kéo Tôn Thuần, gọi con cả: "A Lập, về thôi, mẹ không về nấu cơm, cha con chết đói mất."
Tôn Lập mỉm cười, đi theo. Được mười mấy bước, gã không nén được ngoái nhìn, giữa mây khói, rõ ràng thấy khóe môi thạch tượng ở giữa khẽ động.
"Đến đây..."
Giọng nói lại vọng tới, Tôn Lập kinh ngạc: "Mẹ, lão nhị, có thấy ai nói không?"
"Làm gì có ai nói?" Tôn Thuần bĩu môi.
Mẫu thân cũng lắc đầu: "Nói lung tung gì hả, chỉ có mẹ, làm gì có ai nói?"
"Nhưng con nghe thấy có tiếng người..."
Mẫu thân gí tay vào trán gã: "Con ốm hả."
"Mẹ!" Tôn Lập gạt tay mẹ: "Con thấy môi thạch tượng hơi động, đang nói với con mà..."
"Chát!" Trán Tôn Lập bị mẫu thân cốc: "Thạch thần là đá, sao lại máy môi nói chuyện với con được? Không được nói lung tung, hàng xóm mà biết sẽ cho là con trúng tà."
Trúng tà!
Lần trước có người trúng tà bị thiêu chết, thân nhân cũng bị bức phải rời Liên Hoa Đài thôn lưu lạc tha hương. Thôn dân luôn sợ hãi những tai họa liên quan đến quỷ thần.
Tôn Lập rùng mình, nhắm mắt không dám nói nữa.
Đi được mấy dặm, gã lại ngoái nhìn, mây trắng trên đỉnh đầu ba thạch tượng vẫn bất động. Gã cực kỳ nghi hoặc.
...
Mỗi sáng, trước khi phu tử giảng kinh thư, trả con lại lạy hình thánh nhân. Tranh hình thánh nhân treo trên tường học đường nhiều năm, đã ngả vàng. Tôn Lập nhìn mấy năm, không thể quen thuộc hơn nữa.
Cúc cung đứng dậy, trong mắt gã, tranh thánh nhân biến thành hình dáng thạch tượng, môi khẽ động, cất giọng sâu thẳm xa vời: "Đến đây..."
Tôn Lập ngẩm người.
...
Gã không biết mình có trúng tà không, nhưng từ hôm nghe thấy thạch tượng, dù ở đâu làm gì gã cũng nghe thấy giọng nói đó gọi mình.
Giọng nói đâu đâu cũng thấy đó cơ hồ khiến gã phát điên!
"Nếu trúng tà, thì để mình ta gánh, không liên lụy người nhà."
Tôn Lập ngồi cạnh giường, đi đến quyết định.
Gã lén