Tô Ngọc Đạo thong thả đi giữa núi rừng, mỗi bước đều khớp với thiên đạo thần bí. Cảnh giới của y, thật sự Tôn Lập không chống nổi!
Sau mười ba bước, y lại vòng quanh Tôn Lập.
Mười ba bước này y bước lên mặt đường, lên cành cây, lên hư không... nhưng đặt chân ở đâu thì cũng có dấu chân rõ rệt.
Mắt Tôn Lập nhìn vào dấu chân như bị kim châm – mỗi bước chân như có phi kiếm chực bay ra.
"Ầm, ầm, ầm..."
Mười ba đạo minh hoàng sắc kiếm quang từ dấu chân bay lên, Tôn Lập bị vây trong cái lồng kiếm.
Tô Ngọc Đạo vừa ý gật đầu: "Mười ba kiếm này cắt được tất cả, ngươi có có cách cầu cứu gì cũng vô dụng, chịu chết đi."
Tôn Lập cảm nhận được thiên địa linh khí bị mười ba đạo kiếm quang cắt đứt, gã mất liên hệ với ngoại giới. Gã vẫn ở thế giới này nhưng thực tế đã bị đưa vào một tiểu thế giới độc lập. Thiên địa linh khí gã sử dụng được là còn trong phạm vi kiếm quang phong ấn.
"Vì việc ở Cổ Lô sơn hả?" Tôn Lập hiểu ra.
Tô Ngọc Đạo gật đầu: "Gần đây Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang nối lại quan hệ, thất đại phái cùng đối kháng Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu tin ta giết ngươi lộ ra, sẽ bất lợi cho đại cục. Nên ta động thủ phong bế quanh đây, tuy phiền hà nhưng chắc chắn."
Y lại nhìn Tôn Lập: "Một Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng mà khiến bản tọa dùng tới ‘Ngọc kiếm tỏa không’ thì có chết cũng vinh hạnh."
Y chỉ tay, đạo kiếm quang thứ mười bốn xuất hiện trên đầu ngón tay.
Ngón tay sáng lên, quang mang phi kiếm cỡ đầu ruồi quay tít. Tô Ngọc Đạo bình tĩnh như nước. Sát nhân đối với y là việc quá bình thường.
"Bó tay chịu chết, ta để ngươi thống khoái."
"Vù!"
Quang kiếm lóe lên, đến trước mặt Tôn Lập, nhưng đến mức không thể phản ứng. Quang kiếm vốn cỡ đầu ruồi đã thành dài ba trượng, rộng nửa trượng, bá đạo vô cùng bổ xuống!
Tôn Lập dốc hết bản lĩnh lăn snag bên, quang kiếm lăng không chém xuống, cương phong quét qua lưng y, y phục tan thành từng mảnh.
Đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thân thể gã cực kỳ mạnh mẽ, dù dùng dao cắt vào cũng chỉ có vệt mờ.
Nhưng cương phong chỉ quét qua là da gã đã rách, rỉ máu.
"Phịch!"
Gã rớt mạnh xuống đất, lăn suýt xuống vách đá!
Bên dưới là vực sâu không đáy, gã không biết phi hành, rơi xuống là mất mạng.
"Hừ. Quả nhiên xú trùng là sinh vật sợ chết nhất trên đời, biết là chết chắc mà không chịu để người ta bớt công bớt sức."
Quang kiếm quét tới, lướt sát mặt đất.
Nền đá cứng bị cắt phẳng lì, bất luận vật gì cũng bị quang gọt sạch.
Tôn Lập cố nhảy sang bên, đồng thời Hỏa lôi việt hóa thành một đạo hồng quang chém vào quang kiếm.
"Đinh!"
Hỏa lôi việt như thỏ non bị cự hùng tát trúng văng tít đi. Quang kiếm cũng tan quang mang, hơi chậm lại.
Tôn Lập nhân cơ hội lao lên vách đá, thoát khỏi cảnh bị quang kiếm quét xuống.
Tô Ngọc Đạo hơi bất ngờ: "À -"
Bộ phi kiếm này từ lúc nhập môn y đã đích thân tế luyện, đến giờ là một trăm sáu mươi chín năm, là thất phẩm hạ pháp khí, tu sĩ Ngọc Kiếm sơn trang cả đời chỉ chuyên chú vào ngọc kiếm, nên phẩm cấp luôn hơn người khác.
Tôn Lập chỉ là đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, luyện chế pháp khí lẽ nào còn đấu nổi phi kiếm của y? Thứ ban nãy chắc tiểu tử này cơ duyên xảo hợp lấy được, tựa hồ có điểm hay ho, giết gã xong thì lấy về nghiên cứu cũng có lợi.
Tô Ngọc Đạo ơ hờ, Tôn Lập ở trong kiếm trận cũng như chuột bị mèo nhốt trong lồng, không thể thoát được, muốn thế nào là do y.
Kiếm quang hơi mờ rồi lại sáng lên, Tô Ngọc Đạo giơ tay, quang mang vô cùng vô tận từ trên trời bắn xuống, ngọc kiếm ẩn đi hành tung, trước mắt Tôn Lập chói lòa!
Địch nhân quá đáng sợ, thủ đoạn càng kinh nhân. Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, giết gã quả thật không khó gì. Tuy gã không bỏ cuộc nhưng trước cục diện này thì làm được gì?
Trước mắt là hoàng quang che lấp tất cả, nhưng Tôn Lập biết trong hoàng quang có phi kiếm chí mạng!
Ngọc Kiếm sơn trang, Tô Ngọc Đạo. Như ngọn núi ép lên lòng gã. Gã không thể chạy được cũng không thể chống chọi, nên làm gì đây? Lẽ nào mất mạng ở đây?
"Xoạt!"
Tôn Lập cảnh giác hẳn, sát khí ẩn tàng cực khéo, đến trước mặt gã mới bạo phát, mọi thủ đoạn của gã vô hiệu!
Gã gầm lên lách