Hỏa lôi việt đã hỏng, Tôn Lập không chỉ thương cảm, mà quan trọng là không có pháp khí vừa tay. Không có Hỏa lôi việt, chiến lực của gã kém xa, giờ có thứ thay được, lại càng tốt thì gã tất nhiên hưng phấn dị thường.
Đóng lại, gã mở cái tủ có song kiếm đan chéo. Như gã đoán, trong đó chưa toàn phi kiếm.
Tu sĩ Ngọc Kiếm sơn trang cả đời chỉ tế luyện một bộ phi kiếm, vì thế tuyệt đối không giữ pháp khí loại khác, lấy được là bán ngay hoặc trao đổi pháp bảo.
Tô Ngọc Đạo có ngần ấy phi kiếm, gã không dùng có thể đem cho.
Bất quá Tô Ngọc Đạo giàu hơn nữa thì không thể lấp đầy ba mươi sáu ngăn, pháp khí hiếm có, hà huống y đều cất giữ nhập phẩm pháp khí.
Ba mươi sáu ngăn chỉ bày một mớ phi kiếm. Dù thế cũng khiến người ta cả kinh, một Hiền nhân cảnh tu sĩ lại giàu đến thế!
Tôn Lập chỉ qua Tô Ngọc Đạo là biết Ngọc Kiếm sơn trang giàu hơn Tố Bão sơn nhiều, thực tế gã không biết rằng Tô Ngọc Đạo là ngoại lệ ở Ngọc Kiếm sơn trang.
Không hiểu Tô Ngọc Đạo may mắn hay xui xẻo, sư tổ y đang lúc đỉnh cao đấu pháp với người khác mà trọng thương, về Ngọc Kiếm sơn trang không lâu thì chết, truyền y bát cho sư phụ y, kết quả sư phụ y cũng thế, đang lúc đỉnh cao thì trọng thương, về Ngọc Kiếm sơn trang truyền hết bảo vật cho y rồi nhắm mắt xuôi tay.
Tô Ngọc Đạo coi như kế thừa cả sư tổ và sư tôn, y xuất thân từ một tu chân thế gia trung bình ở Đại Tùy nên không nghèo nàn gì, vì thế ngần ấy bảo bối tiện nghi cho Tôn Lập.
Người cần mười một cây phi kiếm nhất là Tô Tiểu Mai nhưng trong thiết thư của Long Bối thượng nhân đã chuẩn bị đủ pháp khí, Tôn Lập nghĩ ngay đến đại đỉnh.
Trồng ba trăm niên Bạch lộ vân sơn thảo đổi Thiên đoán thần thiết vốn để dành cho đại đỉnh nhưng Võ Diệu đổi ý, định dùng Thiên đoán thần thiết đoán khí, chi bằng tế luyện lại phi kiếm cho đại đỉnh?
Đại đỉnh có nguồn gốc kinh nhân. Dù Tô Ngọc Đạo liều mạng tung đòn cũng không để lại dấu xước, Tôn Lập lại càng thèm muốn đại đỉnh.
Cho hết vào trữ vật không gian. Tôn Lập kiểm tra kỹ, trong trữ vật không gian của Tô Ngọc Đạo quả nhiên không còn gì nữa thì gã mới thu lại.
Vất vả một lúc, trời tối dần, màn đêm sắp buông.
Đợi một chốc, chu thiên tinh lực nồng dần, gã liệu thương lần cuối, thương thế cỡ này mà không có “Phàm gian nhất thế thiên” hoặc linh đơn tương trợ thì sao có thể lành sau bốn ngày.
Tói nay sao mờ, chu thiên tinh lực kém xa mấy hôm trước.
Tôn Lập lấy làm lạ, ban ngày vạn dặm không mây, lẽ ra phải đêm sáng sao mới đúng.
Bất quá chu thiên tinh lực không mạnh nhưng miên man lại phù hợp cho gã liệu thương. Gã đã khỏi cơ bản, chỉ cần trừ đi ẩn hoạn, không cần sức mạnh cương dương mà cần loại ôn nhu bất tuyệt.
Bất tri bất giác đến sau nửa đêm. Thương thế của gã đã khỏi, thở hắt ra, thu công pháp mở mắt, chợt thấy khác thường.
Gã tuy dừng “Phàm gian nhất thế thiên”, nhưng cảm ứng với chu thiên tinh lực vẫn sắc bén, ngay lúc gã dừng là biến mất!
Hiện tại còn đang đêm, còn lâu mới sáng, chu thiên tinh lực sao lại đột nhiên biến mất?
Tôn Lập mở mắt, tất cả khiến gã kinh ngạc vô cùng: đêm đen được bao phủ màu đỏ sậm, sao sáng đã biến mất, vầng trăng xuất hiện trên không nhưng đỏ máu!
Huyết nguyệt! Huyết nguyệt lần thứ ba!
Tôn Lập hiểu ra, chu thiên tinh lực không lùi mà bị bức lùi.
Huyết nguyệt chợt xuất hiện, đột ngột hơn hai lần trước, bá đạo hơn. Hồng quang rải xuống như máu tươi, dày như suong mù!
Tôn Lập máy động, “Phàm gian nhất thế thiên” đã dừng lại từ từ vận chuyển. Gã không hút vào chu thiên tinh lực, mà là huyết nguyệt ác lực!
"Ngươi đang đùa với lửa!" La Hoàn lạnh giọng.
Tôn Lập nghiêm túc: "Có hai vị thì tiểu tử sợ gì."
La Hoàn: "..."
Võ Diệu chen lời: "Thôi vậy, y biết sớm thì có thể chuẩn bị, cũng tốt."
La Hoàn thở dài: "Cẩn thận, đừng để huyết nguyệt ác lực chạm vào kinh mạch."
Tôn Lập làm theo La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, dùng tốc độ gấp sáu lần vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, cẩn thận hút một tia huyết nguyệt ác lực nhỏ hơn sợi tóc.
Chỉ một tia mà huyết nguyệt ác như đê vỡ xô tới, định chui vào thể nội gã!
Nếu người khác thử, tuyệt đối không ngờ được huyết nguyệt ác lực hung