Giang Sĩ Ngọc đả thương liền bảy, tám đệ tử, phế Hoàng Tam Lang, đại chiến với Điền Anh Đông, công nhiên ác đấu tại sơn môn thì là trọng tội, đích xác cần Chung Mộc Hà ra mặt.
Không thì sư tôn của Điền Anh Đông là Vọng Minh đạo nhân, không biết sẽ trị tội Giang Sĩ Ngọc thế nào.
Việc này nhắc nhở Đông Phương Phù, vội lau khô nước mắt: "Muội đi cầu xin sư phụ, Đình Đình, Giang lang nhờ muội trông nom..."
Thấy vết thương trên tay Giang Sĩ Ngọc, Đông Phương Phù lại rơi lệ.
Giang Sĩ Ngọc dã thở dài: "Yên tâm đi, ta không sao."
Đông Phương Phù đi rồi, Tôn Lập bảo Lý Tử Đình: "Ở đây có ta, muội về đi, tối thế này một nữ đệ tử ở lại đây không tiện.”
"Điền Anh Đông khốn kiếp, dánh đánh Tiểu Ngọc, Tôn Lập, ta cùng ngươi đến đánh y, trút giận cho Tiểu Ngọc!"
Tô Tiểu Mai bực bội tới nơi.
Tô Tiểu Mai cũng không thích va chạm, dù đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng nhưng việc gì nhẫn được thì nhẫn, cả thư viện chỉ có mấy người bọn Tôn Lập biết nàng ta đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
Nhưng Tô Tiểu Mai cũng có vảy nghịch, trước kia là mẫu thân, hiện tại có thêm bọn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc.
Nghe nói Giang Sĩ Ngọc bị đả thương, nàng ta liền nổi giận, không phải vì lo cho vết thương của y thì tất đã xông đến chỗ Điền Anh Đông.
Tôn Lập an ủi, Tô Tiểu Mai mới lãnh tĩnh lại.
"Không ổn." Tô Tiểu Mai suy nghĩ chu đáo: "Hoàng Tam Lang biết rõ không phải đối thủ mà dám gây hấn, không phải tự sát sao? Cả những người khác lại lại như mai phục sẵn."
Giang Sĩ Ngọc cười lạnh: "Hoàng Tam Lang cố ý chọc vào ta. Chúng nhắm vào chúng ta!"
Tôn Lập gật đầu: "Phần lớn là nhắm vào ta?"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Ta mặc kệ, dù gì cũng không thuận mắt chúng, bọn Hoàng Tam Lang tự đưa tới thì ta cho chúng một trận để trút giận!"
Tôn Lập và Tô Tiểu Mai tắt tiếng: "Đúng là... Điền Anh Đông đến mà ngươi còn xông tới, y có pháp khí, ngươi chỉ bằng nhục thân thì đấu sao nổi? Đúng là lỗ mãng."
Cả ba trò chuyện một lúc, Lý Tử Đình thấy vết thương của Giang Sĩ Ngọc đóng vảy thì thở phào.
Tôn Lập xua tay với Tô Tiểu Mai: "Việc này ta biết rồi, ngươi đừng một mình đi tìm Điền Anh Đông, tin ta đi, cứ để ta!"
Tô Tiểu Mai không nói gì, Tôn Lập trừng mắt: "Tin ta đi!"
Tô Tiểu Mai bị ánh mắt gã bức ép nên rụt cổ: "Được, ta nghe ngươi."
Giang Sĩ Ngọc thấy đã tối hẳn: "Hai người về đi, ta không sao mà."
Tô Tiểu Mai nhìn Lý Tử Đình, Lý Tử Đình vái Tôn Lập: "Phiền Tôn sư huynh."
Tôn Lập gật đầu: "Yên tâm đi."
Cả hai dặn Giang Sĩ Ngọc một hồi rồi mới đi.
Chỉ còn lại Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập hỏi: "Thật sự không sao?"
Giang Sĩ Ngọc toét miệng cười: "Ngươi cũng biết ta tu luyện công pháp gì, chút thương vặt này có đáng gì đâu? Đáng cười cho Điền Anh Đông, tưởng đánh ta thành trọng thương, kỳ thực y vừa quay đi ta đã dậy ngay, đều là hai nha đầu đó bắt ta nằm cáng..."
Tôn Lập cười khổ: "Đúng là, có người lo cho còn oán giận, có phúc mà không biết, ngươi cũng thấy Hoàng Tam Lang cố ý gây hấn, giáo huấn chúng là được rồi, còn làm như thế thì là gây sự với Điền Anh Đông. Vì sao ngươi phải đấu với Điền Anh Đông?"
Giang Sĩ Ngọc bị gã nhìn ra thì hơi ngượng, tỏ vẻ ngạo nghễ: "Ta muốn thử xem Điền Anh Đông cỡ nào."
Tôn Lập lắc đầu: "Hiện tại đã biết chưa?"
Giang Sĩ Ngọc khinh miệt: "Hoa hòe hoa sói!"
Tôn Lập gật đầu, thản nhiên: "Nếu ta thì nói thì là loại vứt đi."
"Ha ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười vang.
Tôn Lập cũng cười: "Ngươi thế nào rồi?"
"Ta biết không thể để lộ toàn bộ chiến lực, nếu ta toàn lực phát huy “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” thì hộ thân yêu giáp hoàn toàn có thể chống nổi pháp khí của toàn lực tấn công, dù ta không có pháp khí cũng đấu được trăm hiệp với y. Thắng thì ta không có lòng tin nhưng ta mới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, lại không có pháp khí. Khi ta đột phá đệ tứ trọng, y khẳng định không phải đối thủ."
Tôn Lập gật đầu, yêu tộc chiến pháp uy lực đáng sợ, gã đã nghe Võ Diệu nói, “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” mà Giang Sĩ Ngọc tu luyện thì tại thượng cổ yêu tộc cũng sánh với thiên vị công pháp của nhân tộc, y có thành tựu này không bất ngờ gì.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài."
Giang Sĩ Ngọc phản đối: "Không cần ngươi tìm Điền Anh Đông, ta tự báo thù."
Tôn Lập xua xua tay, còn cố chấp hớn: "Thù do ngươi báo. Tức thì để ta trút. Đừng lắm lời, ở đấy đi."
"Ai..." Giang Sĩ Ngọc gọi, Tôn Lập mặc kệ lao đi. Giang Sĩ Ngọc dù gì cũng thụ thương nên không đuổi theo.
Tôn Lập đi qua rừng trúc, đến tây khu Vọng Sơn biệt viện.
"Vù!"
Tiếng rít vang lên, âm ba bao trùm cả Tố Bão sơn. Hậu sơn dấy